Chu Tước Đường

Chương 50



Bác sĩ Trần trầm ngâm một lát rồi nói:

“Anh ta bảo vợ mình có người khác, từng thấy cô ta cùng một người đàn ông khác đi vào nhà trọ, cũng từng nghe cô ta gọi điện thoại cho người đó. Khi biết mình có thể bị đầu độc chứ không phải cảm lạnh, anh ta rất phẫn nộ. Anh ta nói đã chịu đựng quá đủ rồi và muốn trả thù.”



“Trả thù thế nào?” Đường Trấn Vân chen vào hỏi.



Bác sĩ Trần lắc đầu:

“Anh ta không nói. Thật ra lúc đó tôi cũng không để tâm lắm. Sau khi khỏi bệnh, anh ta cũng không đến tìm tôi nữa. Tôi thậm chí còn chẳng nhớ nổi tên anh ta. Dù sao cũng là chuyện từ rất lâu rồi.”



Đường Trấn Vân thu dọn hành lý thành ba túi, sau đó gọi một chiếc xe ngựa, chạy thẳng tới nhà họ Hạ. Hạ Mạc mở cửa ra thấy là anh, liền ngạc nhiên:



“Không phải bảo mai cậu đến à?”



“Mai tôi bận, nên tôi nghĩ thu xếp sớm đến luôn. Nếu chưa sắp xếp xong phòng, tôi ngủ tạm ở salon phòng khách cũng được, không sao đâu.” Đường Trấn Vân lần lượt khiêng từng túi hành lý xuống xe.



“Coi như cậu may mắn. Em gái tôi hôm nay đã dọn phòng cho cậu xong rồi. Nhưng mà… cậu gấp gáp quá đấy.”



Hạ Mạc đỡ một túi, bước vào nhà. Đường Trấn Vân thì xách hai túi còn lại theo sau. Không ngờ một ngày lại được ở chung nhà với cô, chỉ nghĩ vậy thôi mà tim anh đã rộn ràng. Lúc này, đèn hành lang đã được bật sáng.



“Anh ở tầng ba.”  Cô nói  “Đã dọn dẹp sạch sẽ.”



“Cảm ơn em, Anh Kỳ. Anh biết anh tới hơi gấp.” – Anh nói.



Cô mỉm cười nhẹ, “Em hơi mệt rồi, em đi nghỉ trước đây.”



“Em ngủ đi.” Hạ Mạc ở phía trên đáp.



Đường Trấn Vân nhìn cô bước lên tầng hai, rẽ vào căn phòng nhỏ ở giữa. Anh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cô đã đóng cửa lại.



“Này, phòng của cậu ở trên tầng kìa.”  Hạ Mạc gọi từ trên lầu xuống.



Anh vội xách hành lý bước lên. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh cũng nhanh chân hơn.



Phòng tầng ba khá rộng, khoảng 25 mét vuông, phía sau còn có một nhà vệ sinh riêng dài hẹp khoảng 5 mét vuông, một sự bất ngờ lớn với anh.



“Quả nhiên đã dọn sạch sẽ rồi, sạch hơn hôm cậu đến trước gấp trăm lần.” Hạ Mạc đặt hành lý lên chiếc tủ ngăn kéo năm ngăn “Cái tủ này chắc cũng lau rồi. Đồ của cậu, tự mình sắp xếp nhé.”



Anh đặt hành lý xuống đất, lại nghe Hạ Mạc nói tiếp:



“Từ giờ cậu ăn cơm ở nhà tôi, nhưng phải trả tiền cơm. Mỗi tháng thu 5 đồng. Tiền điện nước cũng 5 đồng nữa.”



Anh vội nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tôi có thể giao toàn bộ tiền lương cho Anh Kỳ.”



Hạ Mạc cười cười:

“Còn chuyện giặt đồ nữa. Nhà tôi đồ ai nấy giặt. Giặt xong thì đem phơi ngoài sân thượng. Xà phòng thì để ở cạnh bồn nước tầng trệt, cậu có thể giặt dưới đó, hoặc giặt ngay trong nhà vệ sinh của mình, tùy cậu.”



Đường Trấn Vân gật đầu lia lịa.



“Khăn mặt và xà phòng ở trong nhà vệ sinh.” Hạ Mạc nhăn mũi “Cậu nên đi tắm đi là vừa.”



Câu đó khiến anh hơi xấu hổ. Lần cuối anh tắm là hôm kia, hôm nay bận cả ngày, người đầy mồ hôi, mùi chắc không dễ chịu gì.



“Sau khi cậu tắm xong, xuống phòng khách uống trà với tôi, tôi có chuyện muốn nói. Chiều nay tôi phát hiện một số thứ.” Hạ Mạc ngáp một cái “À mà, cậu đã ăn tối chưa?”



Anh không muốn phiền Hạ Mạc nấu gì cho mình ăn, vì bây giờ đã là mười giờ tối rồi. Từ sau bữa trưa, anh đã theo chân Lương Kiến chạy đôn đáo khắp nơi, đến khi quay về nhà thì đã gần bảy giờ. Lúc đó, anh bắt đầu thu dọn hành lý, thanh toán tiền nhà với chủ trọ, đợi đến khi mọi việc xong xuôi, chuyện ăn tối cũng bị anh quên béng đi mất…



“Không sao, tôi không đói.” Anh nói.

Hạt Dẻ Rang Đường



Hạ Mạc gật đầu, không nói thêm gì, tự mình đi xuống lầu.



Từ góc độ căn nhà mà nói, bỏ qua lý do là vì Hạ Anh Kỳ, thì chỗ ở hiện tại của anh đã tốt gấp trăm lần so với căn gác nhỏ trước kia. Phòng trọ anh từng thuê trước đây không chỉ nhỏ, mà ngay cả những việc cơ bản như giặt giũ, tắm rửa cũng rất bất tiện. Thường thì anh chỉ có thể đến nhà tắm công cộng gần đó để tắm, còn quần áo giặt xong thì phải phơi trong phòng mình, vì sân thượng luôn chật kín quần áo của người khác. Căn nhà cũ có đến sáu, bảy hộ gia đình, lúc nào cũng có người đi lại trên cầu thang, dù đã đóng cửa phòng vẫn luôn nghe thấy tiếng trẻ con khóc, tiếng vợ chồng cãi nhau. So với nơi sạch sẽ, yên tĩnh, thoải mái như hiện tại, đúng là chẳng khác gì lên thiên đường.



Anh mất khoảng hơn nửa tiếng để sắp xếp hết hành lý vào tủ. Sau đó, anh chạy vào nhà vệ sinh, dùng tốc độ nhanh nhất tắm một cái. Tuy lời của Hạ Mạc có làm anh hơi xấu hổ, nhưng anh biết rõ đó là sự thật.



Tắm xong bước xuống lầu thì đã gần mười một giờ, anh không chắc giờ này Hạ Mạc còn có ở phòng khách không, đang định xuống thì có tiếng gõ cửa. Anh mở cửa ra, thì ra là Hạ Mạc, tay còn bê theo một khay thức ăn, trên đó đặt mấy đĩa đồ ăn nhỏ.



“Mau mở cửa.” Hạ Mạc cau mày, giọng gắt.



Anh vội vàng mở cửa, nhường đường.



Hạ Mạc bước vào phòng, đặt khay lên bàn:

“Còn sót lại một bát mì lạnh, hôm nay Anh Kỳ nấu canh thịt muối với lươn xào củ năng, vừa hay cậu ăn hết đi, để mai là hỏng đấy. Tôi lười không muốn hâm nóng lại, bê lên được là tốt lắm rồi, cậu ráng mà ăn.”



Nói rồi, Hạ Mạc quay người đi ra cửa.



Anh vừa tắm xong, đang đói bụng, thấy mì và thức ăn thì bụng lập tức réo ầm, cảm giác đói trào dâng.



“Cảm ơn anh nhé.” Anh nói, rồi bỗng nhớ ra “Chẳng phải anh bảo có chuyện muốn nói với tôi sao?”



“Ờ… bây giờ muộn quá rồi, tôi phải đi ngủ. Nói trước một chút vậy, hai bà lão đó không phải ăn mày đâu, răng còn rất chắc, móng tay cũng sạch sẽ, chắc là phụ nữ bình thường trong gia đình khá giả. Họ từng bị nhốt và bỏ đói một thời gian, nhưng không bị đánh đập. Cả hai đều khoảng sáu mươi tuổi…”



Hạ Mạc vừa ngáp vừa mở cửa rời khỏi phòng.