Chu Tước Đường

Chương 51



Hạ Anh Kỳ không biết khi nhìn thấy cuốn sách mà anh trai cô chuẩn bị, Lý Tuệ Mẫn sẽ phản ứng như thế nào. Nhưng cô vẫn đặt cuốn <Phụ khoa Trung y> vào túi vải nhỏ của mình. Cô nghĩ, nếu Lý Tuệ Mẫn vì chuyện đó mà tức giận, từ nay không thèm để ý đến cô nữa, thì đối với cô, có khi lại là chuyện tốt.



Chín giờ sáng, Lý Tuệ Mẫn đã đứng đợi ở trước cửa nhà cô.



Cô mỉm cười bước tới. Vừa trông thấy cô, Lý Tuệ Mẫn liền tỏ ra phấn khích, cúi người bế lên một chậu hoa đặt dưới đất.



“Đây là hoa hồng. Tôi thấy nhà cô thiếu chút sức sống.” Lý Tuệ Mẫn nói, “Hoa hồng có thể nở quanh năm, chậu này sắp nở rồi, cô xem!” Cô ấy dùng cằm chỉ vào mấy nụ hoa nhỏ.



Không ngờ Lý Tuệ Mẫn lại tặng cô một chậu hoa, khiến trái tim Hạ Anh Kỳ trào dâng cảm động. Khi còn ở Nam Kinh, nhà cô có một cái sân nhỏ, cha cô từng trồng rất nhiều hoa cỏ, trong đó cũng có hoa hồng. Vào mùa hoa nở, cô sẽ cắt vài nhành cắm vào bình, cô còn nhớ chị dâu từng dùng cánh hoa hồng đẹp đẽ thơm ngát đó làm bánh.



Có vẻ như Lý Tuệ Mẫn thực lòng muốn kết bạn với cô, nghĩ đến đây, cô thấy có lỗi.



“Quà tôi tặng cô là một quyển sách…” Cô hơi ngại ngùng lấy quyển sách ra đưa cho Tuệ Mẫn.



“Phụ khoa Trung y?” Lý Tuệ Mẫn kêu lên.



“Nếu cô không thích, tôi có thể bảo anh tôi đổi quyển khác cho cô.” Cô vội vàng nói.



“Đây là sách của anh cô à?”



“Tôi không có sách riêng… tôi nghĩ một cô gái thông minh như cô có thể sẽ quan tâm đến trung y… tất nhiên, nếu cô không thích thì tôi có thể đổi lại…”



“Không, không, tôi thích. Cô đoán đúng rồi, tôi đang định tìm hiểu trung y.” Tuệ Mẫn mặt mày rạng rỡ, “Cô nhìn người thật chuẩn. Thật ra chậu hoa tôi tặng cô cũng không phải của tôi, là của chị dâu tôi. Chị ấy trồng nhiều lắm.”



Hạ Anh Kỳ ngượng ngùng cười. Cô nhấc chậu hoa lên, “Tôi mang hoa vào trước nhé. Cảm ơn cô, cũng cảm ơn chị dâu cô…”



Lý Tuệ Mẫn lại đi theo phía sau cô. Hạ Anh Kỳ cũng ngại hỏi cô ấy định làm gì. Hai người im lặng đi đến cửa nhà Hạ Anh Kỳ, lúc này Lý Tuệ Mẫn mới nói:



“Tôi muốn vào nhà cô ngồi một lát.”



Hạ Anh Kỳ định từ chối.



Hạt Dẻ Rang Đường

“Nhưng lát nữa tôi phải đến tiệm may.” Cô nói.



“Tôi có thể đi cùng cô.” Tuệ Mẫn nói, “Với lại, từ giờ cô có thể gọi tôi là Tuệ Mẫn. Tôi gọi cô là Anh Kỳ, được không?”



“Được thôi, Tuệ Mẫn. Thế bình thường cô ở nhà làm gì …” Hạ Anh Kỳ vừa hỏi vừa mở cửa, lúc này Triệu tiên sinh hàng xóm ở bên cạnh vừa vội vàng bước ra. Vừa thấy cô, Triệu tiên sinh liền đi lại gần.



“Hạ tiểu thư, cô có thấy vợ tôi không?”



“Triệu thái thái ạ?” Cô hơi nghi ngờ.



Lúc đó, Lý Tuệ Mẫn chen vào, “Một tiếng trước, tôi thấy bà ấy mang theo một đống túi lớn túi nhỏ, cùng với Trung Bình nhà ông đi ra khỏi ngõ.”



Triệu tiên sinh sững người.



“Họ định đi xa à?” Lý Tuệ Mẫn hỏi.



Lúc này Hạ Anh Kỳ chợt nhớ đến những lời Triệu thái thái nói với cô hôm trước.



“Có thể họ đi đến nhà em gái Triệu thái thái. Hay là ông gọi điện hỏi thử xem?”



Triệu tiên sinh lộ vẻ chợt hiểu ra, mỉm cười gật đầu: “Tôi nhớ ra rồi, hôm qua bà ấy có nhắc tới. Tôi còn đang đợi bà ấy mua quẩy về…” Ông cười với họ một cái rồi quay về nhà.



Hạ Anh Kỳ thấy Lý Tuệ Mẫn nghiêng đầu, có vẻ đang suy nghĩ điều gì.



“Tuệ Mẫn, cô đang nghĩ gì vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Tôi nhớ Triệu thái thái không có em gái mà. Là Mỹ Vân nói với tôi, cô ấy nói nhà Triệu thái thái không có thân thích…”



“Thật sao?” Hạ Anh Kỳ hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại, cũng có thể là một người bạn thân nào đó của Triệu thái thái, chỉ là không muốn giải thích lằng nhằng với hàng xóm nên mới nói là em gái. Vì cô chắc chắn cuộc gọi hôm qua là do Mỹ Vân gọi đến, nên cô không thấy cần thiết phải nghi ngờ.



“Có lẽ là bạn của bà ấy thôi.” Cô nói, rồi chuyển sang đề tài khác, “Bình thường cô ở nhà làm gì?”



“Tôi à? Dạo này tôi chỉ đọc sách, đọc báo. Cô biết không, khi cô đọc tin tức về một người trên báo, rồi quay lại xem tin tức của chính người đó cách đây hai mươi năm, sẽ thấy rất thú vị.”



“Cô sưu tầm báo cũ à?” Hạ Anh Kỳ hỏi.



Lý Tuệ Mẫn chắc chắn gật đầu với cô: “Sách, báo, tạp chí. Những thứ đó tôi đều để dưới gầm giường. Thỉnh thoảng tôi sẽ lôi ra xem. Dạo này phần lớn thời gian tôi đều làm chuyện đó…” Nói đến đây, cô ấy lại tỏ ra có chút ngượng ngùng, “Tôi cũng muốn đi tìm một công việc, rồi dọn ra ngoài ở. Nhưng tôi không biết mình có thể làm được gì. Cả đời này tôi chỉ tiếp xúc với sách vở.”



“Cô cũng có báo và tạp chí à?”



“Đương nhiên là có.”



“Anh tôi chỉ có sách thôi, không có báo hay tạp chí, sau này tôi có thể mượn cô xem không?”



“Dĩ nhiên rồi. Giờ chúng ta là bạn mà.” Lý Tuệ Mẫn có vẻ rất vui, “Chúng ta có thể áp dụng nguyên tắc đôi bên cùng có lợi. Tôi làm một việc cho cô, sau này cô cũng làm một việc cho tôi.”



Hạ Anh Kỳ gật đầu đồng ý, “Nhưng cô không được bắt tôi làm những việc mà tôi không làm nổi.”



“Chuyện đó đương nhiên rồi.” Lý Tuệ Mẫn trịnh trọng gật đầu.



Hai người đang trò chuyện thì chuông điện thoại ở hành lang vang lên. Hạ Anh Kỳ nhanh chân bước đến nghe máy. Thì ra là cô biên tập Tiểu Trương gọi đến.



“Hạ tiểu thư, tôi đã tìm được vị biên tập mà cô muốn tìm.” Biên tập Trương vừa nhai gì đó bên đầu dây bên kia vừa nói, “Ông ấy là bạn cũ của cha tôi, nhưng ông ấy đã rời ngành từ mười năm trước rồi, vì ông bị tâm thần, hiện đang được điều trị trong viện tâm thần. Ông ấy tên là Phó Hồng Văn. Cô thật sự muốn tìm ông ấy sao? Nghe nói ông ấy phát điên nặng lắm, đến bản thân là ai cũng chẳng nhớ nổi.”



Hạ Anh Kỳ cũng không chắc mình có thực sự muốn đi tìm người này hay không. Có lẽ cô nên nói cái tên này cho Đường Chấn Vân biết. Chỉ là sáng nay, cả anh và anh trai cô đều đã ra ngoài từ sớm, cô còn chưa kịp kể với họ những phát hiện của mình hôm qua.



“Có thể tôi sẽ đến thăm ông ấy một chút. Ông ấy còn người thân hoặc bạn bè gì không?”



“Vợ ông ấy đã qua đời ngay trước khi ông ấy phát bệnh. Còn thân thích thì tôi không rõ, nhưng bạn thân nhất của ông ấy chính là cha tôi. Nếu cô muốn, cha tôi rất sẵn lòng trò chuyện với cô,” Biên tập Trương cười nói, “Theo lời cha tôi thì, trò chuyện với mấy cô gái trẻ có thể khiến ông ấy thêm phần tràn đầy sức sống.”



“Vậy thì tôi xin cảm ơn cha cô trước.” Hạ Anh Kỳ hẹn gặp cha của cô biên tập vào buổi sáng hôm đó.



Cô vừa gác máy thì phát hiện Lý Tuệ Mẫn đang nhìn mình với ánh mắt sáng rực.



“Sao vậy?” cô hỏi.



“Cô sắp đến viện tâm thần à?”



“Ừ, có thể là chiều nay.”



“Cho tôi đi cùng được không?”



“Cô muốn cùng tôi đến viện tâm thần à?”



Lý Tuệ Mẫn liên tục gật đầu, “Tôi chưa từng đến nơi đó bao giờ.”



“Vậy… được thôi.” Hạ Anh Kỳ nói. Cô thật sự không biết làm sao để từ chối Tuệ Mẫn.



Cô ấy lập tức rạng rỡ tươi cười: “Vậy tôi về chuẩn bị một chút nhé!” Lý Tuệ Mẫn cười vui vẻ đi ra cửa.



Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì? Hạ Anh Kỳ vừa định hỏi thì phát hiện Lý Tuệ Mẫn đã biến mất không thấy đâu nữa.