Chu Tước Đường

Chương 52



Vừa bước vào phòng giám định pháp y, Đường Chấn Vân đã thấy hai t.h.i t.h.ể phụ nữ lớn tuổi đặt trên bàn. Quả đúng như Lương Kiến nói, t.h.i t.h.ể đã không còn nguyên vẹn, tuy vẫn còn đầu, nhưng tay chân đã cụt, nội tạng cũng thiếu sót một số phần, lại còn bị ngâm lâu ngày trong dung dịch bảo quản nên màu sắc thịt da chuyển sang nâu sẫm, thoạt nhìn thật khó tin đó là cơ thể người.



“Anh muốn nói gì với tôi?” Đường Chấn Vân hỏi.



Hạ Mạc đang uống trà, nghe anh hỏi liền đặt chén xuống, bước đến cạnh bàn khám nghiệm.



“Mặc dù tóc hai người này đều đã bị cạo sạch, nhưng vẫn có vài đặc điểm khác nhau. Người này…” Hạ Mạc chỉ vào một trong hai thi thể, Đường Chấn Vân cố gắng không nhìn vào đầu thi thể, “Trước đây bà ta từng mắc bệnh giang mai, nhưng sau đó đã được chữa khỏi. Thứ hai, bà ta không phải bị siết cổ chết, vết hằn trên cổ là do sau khi c.h.ế.t mới bị buộc dây vào. Nguyên nhân cái c.h.ế.t thật sự là do ung thư, bà ta mắc ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối.” Hạ Mạc dùng kẹp chỉ vào vùng hạ thể, “Phần cơ quan bị bệnh đã được bệnh viện cắt bỏ và lưu giữ trong bình lưu mẫu để phục vụ nghiên cứu. Trong bản báo cáo chuyển giao cũng có ghi chú chi tiết về điều này. Ngoài ra,” anh lại chỉ vào đôi chân gầy guộc, khẳng khiu của nữ thi, “Rất có thể trong một khoảng thời gian dài, bà ta đã bị giam giữ ở đâu đó, dẫn đến teo cơ chân, về sau hoàn toàn mất khả năng đi lại. Nhưng bà ta đúng là c.h.ế.t vì bệnh.”



Hạ Mạc lại bước sang bên t.h.i t.h.ể người phụ nữ kia: “Người này là bị siết cổ chết. Bà ta có thân hình vạm vỡ hơn phụ nữ bình thường, dù đã mất phần bắp chân, nhưng ước chừng bà ta cao hơn 1m70, nặng có thể vượt quá 80 cân. Sau đầu bà ta có dấu vết bị đánh, cho nên hung thủ chắc chắn đã đánh ngất bà ta rồi mới siết cổ. Tôi cho rằng trước khi ra tay, hắn từng giam giữ bà ta ở đâu đó, do đầu bị thương, mất m.á.u và thiếu dưỡng khí nên bà ta mới bất tỉnh. Nhưng tôi cảm thấy hắn có tình cảm đặc biệt với người phụ nữ này, vì bà ta không có dấu hiệu suy dinh dưỡng hay mất nước, rõ ràng trong lúc hôn mê, hắn đã cho bà ta ăn. Hơn nữa, ở chỗ bà ta bị thương, tôi còn phát hiện vài sợi chỉ rất nhỏ,” anh chỉ vào vết sẹo trên đầu nữ thi, “hắn từng cố gắng băng bó vết thương cho bà ta. Ngoài ra, theo kết quả giải phẫu do bệnh viện cung cấp, người phụ nữ này còn bị sỏi mật.”



“Tại sao anh nói họ không phải là ăn mày?”



“Ăn mày thông thường đều mắc bệnh đường ruột, bệnh da liễu hoặc răng miệng, nhưng hai người này không có bệnh nào như thế. Tôi nghi ngờ họ là người quen của hung thủ, thậm chí có mối quan hệ thân thiết.” Hạ Mạc nhìn t.h.i t.h.ể bà lão từng bị giang mai, “Sau khi bà ta chết, hung thủ còn dùng dây siết cổ, đó là đang trút giận. Hắn chắc chắn rất căm hận người phụ nữ này. Còn về thân phận của họ, tôi đoán thử nhé: bà này da thịt mềm mại, lông tóc trên người rất ít, cậu biết không, kỹ nữ thường xuyên tẩy lông, đặc biệt là mặt và cổ, cho nên bà ấy có thể từng là kỹ nữ. Còn người kia, trên tay có vết chai, eo và chân có tổn thương do lao động nặng, chứng tỏ từng làm công việc chân tay vất vả, có thể là người giúp việc, bảo mẫu hoặc kiểu như vậy.”

Hạt Dẻ Rang Đường



Không biết từ đâu, Hạ Mạc lấy ra một chiếc máy ảnh, tách tách, chụp nhiều tấm cận mặt hai thi thể.



“Tôi không nghĩ ở đây còn có cả máy ảnh.” Hạ Mạc cười, “Giờ các cậu cần làm là lục hồ sơ trong kho lưu trữ, tìm thông tin về họ.”



Đường Chấn Vân liếc nhanh qua khuôn mặt bà lão từng bị giang mai. “Bây giờ chúng tôi đã xác định được một nghi phạm. Người này từng mắc giang mai, di chứng khiến hắn bị rụng tóc, nên được đưa vào viện tâm thần. Mẹ hắn là kỹ nữ. Mà kỹ nữ thì nhiều người bị giang mai, đúng chứ?”



“Cậu nghi bà ta là mẹ của nghi phạm?” Hạ Mạc chụp thêm vài tấm nữa về bà lão đó. “Đúng là hắn có tình cảm rất mạnh với bà ta, mà thực tế, hắn không hề g.i.ế.c bà ấy. Cho nên, tôi nói rồi, chỉ cần xác định được danh tính của bà ấy, có lẽ sẽ tìm ra hung thủ.”



Điều này thì Đường Chấn Vân đồng ý, nhưng anh nghĩ, chỉ dựa vào hai khuôn mặt đã biến dạng, thâm sẫm thế kia, mà tìm ra thân phận, quả là mò kim đáy bể.



“À đúng rồi,” Hạ Mạc vừa đặt máy ảnh xuống vừa nói, “Hôm qua Anh Kỳ vốn định nói chuyện với cậu, nhưng cậu đến muộn quá. Cô ấy phát hiện Triệu Mỹ Vân đã bỏ nhà đi, chắc là phát hiện ra vài hành động kỳ lạ của cô ta trước khi rời nhà. Nếu cậu hứng thú, có thể gọi điện hỏi thăm thử.”



Nếu là hai ngày trước, Đường Chấn Vân nhất định sẽ coi chuyện Triệu Mỹ Vân bỏ nhà là chuyện lớn. Nhưng giờ thì, anh thật sự không còn hứng thú gì. Dù vậy, gọi một cuộc điện thoại thể hiện quan tâm thì cũng chẳng sao.



Biên tập viên lão Trương trông khoảng hơn sáu mươi tuổi, thân hình cao lớn, tóc đã bạc trắng, đeo kính dày, dưới cằm có chòm râu dê.



“Cô muốn hỏi chuyện lão Phó à? Tôi quen quá là quen rồi.” Biên tập Trương cười, lấy từ ngăn kéo ra một tấm ảnh đưa cho Hạ Anh Kỳ, “Cô xem, đây là ảnh chúng tôi chụp ở Đức năm ấy, lúc mới tốt nghiệp.”



Cô biên tập Truơng chen vào: “Bình thường cha tôi treo bức ảnh này trên tường, hôm nay cô tới, ông ấy mới sai người gỡ xuống đưa cho xem.”



Hạ Anh Kỳ vội vàng cảm ơn.



Trong ảnh là hai thanh niên mặc vest, một người cao gầy chính là biên tập Trương lúc trẻ, còn người kia thấp hơn, tóc chải rẽ ngôi, chắc hẳn là Phó Hồng Văn.



“Thời gian trôi nhanh quá, thoáng chốc đã hơn bốn mươi năm rồi.” Biên tập Trương thở dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Nghe nói, những cuốn tiểu thuyết kỳ dị ngày xưa đều do ông Phó biên tập?”



“Phải rồi, vì ông ấy vốn mê đọc thể loại đó nên khi làm ở nhà xuất bản, ông ấy phụ trách mảng tiểu thuyết kỳ lạ, truyện ma quái. Còn tôi thì phụ trách tiểu thuyết tình cảm và tản văn. Nói về doanh số thì sách do ông ấy biên tập bán chạy hơn, nhưng ảnh hưởng xã hội thì vẫn là tình cảm và tản văn. Mấy truyện g.i.ế.c người, trộm cắp kia tuy đọc thấy hấp dẫn, nhưng đọc xong là quên ngay.”



“Vậy ông còn nhớ, nhà xuất bản của ông từng phát hành một cuốn tên là Chu Tước Đường không?”



Biên tập Trương xua tay: “Không nhớ đâu. Hồi đó mỗi tháng xuất bản không ít sách. Một số có lưu trữ mẫu ở nhà xuất bản, còn một số do tác giả tự bỏ tiền in, thì sách sẽ đưa hết cho tác giả, nhà xuất bản không giữ bản lưu. Nhưng biên tập viên thì có thể giữ lại vài cuốn, cũng không chắc.”



Lúc này, biên tập Tiểu Trương xen vào: “Tôi đã kiểm tra rồi, trong kho lưu trữ không có bản ghi cuốn Chu Tước Đường, chứng tỏ đó là sách do tác giả tự in.”



“Nhưng Lý Tuệ Mẫn nói cô ấy mua được cuốn sách đó trong buổi đấu giá sách cũ của nhà xuất bản các người.” Hạ Anh Kỳ nói.



“Vậy thì chắc chắn là sách cũ lấy từ tủ sách của chú Phó ra.” Biên tập viên Tiểu Trương lập tức đáp, “Vì sau khi các biên tập viên rời khỏi nhà xuất bản, họ thường để lại một số sách cũ. Qua một thời gian, nếu không đến lấy, nhà xuất bản sẽ gom hết cho vào kho, sau đó đem bán đấu giá vào mỗi năm. Cha, con nhớ cha từng nói chú Phó là phát điên đột ngột đúng không?”



Biên tập viên lão Trương gật đầu một cách nặng nề.



“Cho nên lúc đó chú ấy căn bản không kịp thu dọn tủ sách của mình đã bị đưa vào viện tâm thần.” Tiểu Trương quay sang nói với Hạ Anh Kỳ.



“Sao lại đột nhiên phát điên như vậy?” Hạ Anh Kỳ hỏi.



Lão Trương thở dài bất lực: “Ông ấy ấy à, sống đến hơn bốn mươi tuổi mà lúc nào cũng không yên phận, cứ muốn thử cái này cái nọ, luôn muốn phá bỏ khuôn khổ cũ, làm ra điều gì đó mới mẻ, nhưng rất nhiều việc không được như ý, thế là… phát điên.”



Hạ Anh Kỳ nghe mà mù mờ chẳng hiểu bao nhiêu.



“Có phải là bị kích động gì đó không?” cô đoán.



“Chắc chắn là vậy.” Ông cụ nói.



“Ông ấy từng lập gia đình chứ?”



Lão Trương do dự một chút rồi mới gật đầu: “Hôn nhân do cha mẹ sắp đặt. Thời bọn tôi là thế, đâu như giới trẻ bây giờ, yêu đương tự do thoải mái…” Ông liếc mắt đầy yêu thương nhìn con gái mình.



“Tôi nghe nói vợ ông ấy qua đời không lâu sau đó, rồi ông ấy mới bị đưa vào viện tâm thần. Vậy có thể là do cái c.h.ế.t của vợ gây ra chấn động tâm lý chăng?” Hạ Anh Kỳ hỏi tiếp.



Lão Trương đưa tay vân vê một cây bút lông trên bàn, trông có vẻ thất thần: “Ai mà biết được… Có lẽ cũng có liên quan.”



“Vợ ông ấy mất như thế nào?”



“Nửa đêm chẳng may ngã cầu thang, gãy cổ,” lão Trương thở dài một tiếng, “Lúc đó ông ấy ở nhà, nhưng ngủ rất say, không nghe thấy gì cả. Xác là do người giúp việc phát hiện vào sáng sớm hôm sau. Ông ấy vì chuyện đó mà luôn tự trách bản thân. Tuy vợ chồng là do sắp đặt, nhưng tình cảm giữa hai người vẫn rất tốt. Vợ ông ấy sinh được một trai một gái, hôm đó hai đứa nhỏ đều đang ở nhà bà ngoại, không ngờ lại xảy ra chuyện kinh hoàng như vậy. Sau chuyện đó, hai đứa con trách ông ấy, rồi xa lánh ông ấy, khiến ông ấy rất buồn…” Lão Trương lại thở dài lần nữa, “Từ đó tinh thần ông ấy bắt đầu có vấn đề."