“Nghe nói ông ấy từng định treo cổ tự tử trong nhà vệ sinh của nhà xuất bản, may mà có người phát hiện kịp thời mới cứu được.” Biên tập viên Tiểu Trương lại chen vào, “Lúc đó tôi còn chưa đi làm, là các biên tập viên khác kể lại. Họ nói ông ấy lúc đó gào khóc trong nhà vệ sinh, cứ nói là chính mình đã hại c.h.ế.t vợ. Ông ấy còn bảo với đồng nghiệp rằng mỗi ngày đều nghe thấy vợ mình nói chuyện với mình. À đúng rồi, đúng rồi,” Tiểu Trương đột nhiên cao giọng, “tôi còn nghe nói ông ấy tấn công một biên tập viên mới, dùng chặn giấy đánh vào đầu người ta. Dù người kia có đội mũ, nhưng vẫn bị thương, sau đó phải nằm viện mấy tuần liền…”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Chính vụ đó khiến ông ấy bị đưa vào bệnh viện tâm thần.” Lão Trương thở dài, “Người thanh niên đó là biên tập viên mới, chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, mới đến được hai tháng. Không biết vì sao, hôm đó lão Phó vừa nhìn thấy cậu ta thì nổi điên. Khi cảnh sát đến, tôi đành phải nói ông ấy bị loạn trí, không biết mình đang làm gì. Cảnh sát hỏi vài câu, ông ấy cũng trả lời lung tung, cuối cùng họ kết luận ông ấy bị điên, thế là đưa thẳng vào viện tâm thần.”
“Ông ấy nói những gì vậy?” Hạ Anh Kỳ hỏi.
Lão Trương lắc đầu, “Chuyện lâu quá rồi, tôi thực sự không nhớ rõ. Ấn tượng duy nhất là chẳng ai hiểu nổi ông ấy đang nói gì…”
“Có thể miêu tả lại khung cảnh lúc đó không, ví dụ như khi cậu biên tập viên trẻ kia xuất hiện thì ông Phó đang làm gì…” Hạ Anh Kỳ thấy hai cha con họ nhà họ Trương đều có vẻ nghi hoặc, liền vội giải thích: “Ông ấy không tấn công ai khác, chỉ nhằm vào một người, tôi nghĩ hẳn phải có lý do nào đó. Nếu ông ấy hoàn toàn mất trí, chắc cũng không thể duy trì làm việc bình thường được?”
Lão Trương gật đầu mạnh mẽ, “Cô nói đúng, Hạ tiểu thư. Ngoài lần treo cổ tự sát ra, bình thường ông ấy trông rất bình thường, chỉ là tâm trạng hơi tệ, ai mà chẳng hiểu, vợ mới mất mà. Chỉ là… lần đó…” Lão ngẩng đầu nhớ lại, “Tôi nhớ hôm đó, cậu thanh niên kia vừa bước vào, lão Phó đang ngồi viết gì đó trên bàn. Ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy cậu ta, ông ấy chửi một câu gì đó, tôi ngồi ngay đối diện còn tưởng ông ấy mắng ai. Quay đầu lại mới thấy cậu thanh niên đứng ở cửa. Tôi liền bước qua chào hỏi, dặn dò cậu ta một số công việc. Lúc đó tôi cũng không để ý ông Phó đang làm gì. Nhưng khi tôi vừa dẫn cậu ấy lại gần, lão Phó bỗng lao tới bóp cổ cậu ấy, làm cả phòng hoảng hốt. Ông ấy còn chửi cậu kia là đồ con rùa! Chúng tôi vội vàng kéo hai người ra. Tôi lập tức bảo đồng nghiệp khác đưa cậu ấy xuống phòng chế bản dưới tầng, vừa để cậu ta tránh đi, cũng là để ổn định tình hình. Nhưng chưa kịp hỏi han gì thì lão Phó đã cầm chặn giấy ném tới. Cậu ấy không phòng bị gì, bị đánh ngã ngay tại chỗ. Chúng tôi lúc đó sợ c.h.ế.t khiếp…”
“Chẳng lẽ giữa họ có hiềm khích gì sao?” Hạ Anh Kỳ đoán.
“Tôi đã hỏi cậu biên tập viên đó rồi. Cậu ta nói không hề có thù oán gì với lão Phó, chỉ là đồng nghiệp bình thường. Bình thường cũng rất tôn trọng ông ấy, ra vào đều chào hỏi gọi ‘thầy Phó’.”
“Thế còn ông Phó thì nói sao?”
“Ông ấy nói thằng đó là quỷ, phải trừ khử nó. Cô bảo, thế chẳng là nói điên hay gì nữa? Cảnh sát tới hỏi vài câu, ông ấy cũng lặp đi lặp lại như thế, thế là họ đưa luôn ông ấy đi.”
“Vậy bác sĩ nói gì?” Tiểu Trương hỏi, “Phải bác sĩ xác định là điên, mới tính là thật sự điên.”
“Bác sĩ cũng xác nhận là điên thật. Nghe nói sau khi nhập viện, ông ấy nhiều lần muốn tự sát. Lần tôi đến thăm, ông ấy thậm chí còn không nhận ra tôi nữa.” Lão Trương thở dài lần nữa. “Ông ấy vốn là người tràn đầy sức sống, rất có khiếu kể chuyện cười. Đừng thấy ông ấy thấp bé, phụ nữ lại thích ông ấy lắm. Năm xưa, ông ấy cũng là một văn nhân phong lưu nổi tiếng đấy…” Khi nói đến đây, ông cụ không giấu được vẻ xúc động và thương tiếc.
“Biên tập viên trẻ đó bây giờ còn làm ở nhà xuất bản không?”
“Sau khi bình phục vết thương, cậu ta chỉ ở lại làm thêm nửa năm rồi rời đi. Đó là một thanh niên rất thông minh, học gì cũng rất nhanh. Tôi nhớ hình như họ Kha. Khi đó chúng tôi đều gọi cậu ấy là Tiểu Kha, Tiểu Kha đó.”
“Họ Kha?” Hạ Anh Kỳ nhớ tác giả của Chu Tước Đường cũng tên là Kha Hoa, “Cậu ta tên đầy đủ là gì? Có thể tra được hồ sơ nhân sự của cậu ta không?”
“Cô muốn tìm cậu ta? Đúng rồi, sao cô lại quan tâm chuyện của lão Phó như vậy? Hạ tiểu thư?” Biên tập viên Lão Trương tò mò nhìn Hạ Anh Kỳ.
“Cha, con chẳng đã nói với cha rồi sao?” Biên tập viên Tiểu Trương lên tiếng, “Vì một vài chi tiết trong Chu Tước Đường có điểm tương đồng với vụ án mà anh trai cô ấy đang điều tra. Nên ban đầu cô ấy định nhờ chú Phó tìm ra tác giả.”
“À đúng, hình như con có nói.” Lão Trương lịch sự mời Hạ Anh Kỳ uống trà, “Mời cô dùng trà, Hạ tiểu thư.” Rồi lại nhíu mày, “Có liên quan đến một vụ án sao?”
“Cha, có phải cha nghĩ ra điều gì không?”
“Lão Phó lúc đó từng đăng một mẩu tin tuyển tập trên báo, chủ đề là tiểu thuyết tự truyện, nên có tiếp xúc với vài tác giả. Trong số đó, tôi nhớ có người từng là tội phạm mới mãn hạn tù, cũng có người từng vào viện tâm thần. Câu chuyện của họ đủ loại, đủ kiểu, có trời mới biết thật giả ra sao. Nhưng đúng là ông ấy đã xuất bản mấy cuốn như vậy, tôi có đọc, rất hay. Không biết có phải hư cấu hay không, nhưng viết rất tốt.”
“Còn cậu biên tập họ Kha kia, tại sao lại đến làm việc ở nhà xuất bản của các ông?” Hạ Anh Kỳ lại quay về trọng tâm mà cô quan tâm.
“Cậu ta tự đến ứng tuyển, chính tôi là người phỏng vấn. Tôi còn bảo cậu ta viết một chút, thấy viết được, mà cậu ấy cũng chịu khó, đầu óc lanh lẹ nên tôi nhận. Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Sau khi chuyện của lão Phó xảy ra, để bù đắp, tôi còn giới thiệu bạn gái cho cậu ấy. Không lâu sau khi rời khỏi đây, cậu ấy đã kết hôn với cô gái đó.” Lão Trương lại lắc đầu thở dài, “Tôi từng cố giữ cậu ta lại, nhưng cậu ta một mực đòi đi, tôi cũng hết cách. Làm nghề của tôi này, tiền bạc vốn chẳng được bao nhiêu. Có lẽ đó cũng là một lý do khiến cậu ta rời đi.”
—
Đường Chấn Vân đã dành cả buổi sáng lục tìm ảnh hai bà lão trong phòng hồ sơ. Đang xem đến hoa cả mắt, thì Lương Kiến đến gọi anh ra khỏi phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cậu đi thẩm vấn tên bợm rượu kia đi,” Lương Kiến nói, “Tôi không muốn nói chuyện với hắn.”
Công việc này cũng chẳng dễ chịu gì hơn việc tìm người giữa đống ảnh. Nhưng anh vẫn nhận lấy tài liệu mà Lương Kiến đưa.
“Cậu gợi ý về đứa con trai của hắn, hắn sẽ có phản ứng,” Lương Kiến vừa đi vừa nói, “Chúng ta cần có lời khai, chứng minh hắn chính là người đã đầu độc vợ mình.”
“Chắc chắn là hắn sao?”
“Không chắc, nhưng chắc chắn hắn có dính líu. Nếu không, sao hắn lại đi thú tội với em vợ?” Khi nói đến đây, họ đã đến trước cửa phòng thẩm vấn.
Khi anh bước vào, Tôn Tông Dụ đang ngồi lặng lẽ trước bàn, nhìn trân trân vào khoảng không.
Anh ném tập tài liệu lên bàn một cách thô bạo, nhưng Tôn Tông Dụ không có bất kỳ phản ứng nào.
“Được rồi, Tôn tiên sinh, ông biết vì sao ông bị đưa tới đây không?”
Cuối cùng ánh mắt của Tôn Tông Dụ mới dừng lại trên khuôn mặt anh.
“Chúng tôi nghi ngờ vợ ông không phải tự sát, mà là bị đầu độc.”
“… Từ sau khi con tôi chết, bà ấy luôn nói muốn chết…” Tôn Tông Dụ thì thào. Câu này trước đây ông ta cũng từng nói, nhưng lần này nghe lại giống như đang biện hộ.
“Nếu sau khi con trai chết, bà ta đã muốn tự sát, vậy sao mãi đến giờ mới chết? Được rồi, chúng tôi biết bà ấy không hề tự sát.” Anh không muốn tiếp tục tranh cãi, “Tôn tiên sinh, chúng tôi biết bà ấy đã làm gì trong nhà, biết bà ấy dùng tiền ở đâu để chi trả tất cả sinh hoạt. Chúng tôi tin là ông cũng biết.” Anh chăm chú nhìn vào khuôn mặt đờ đẫn, xám xịt của Tôn Tông Dụ.
Tôn Tông Dụ như thể không nghe thấy gì, ánh mắt đờ đẫn nhìn thẳng, thân người bất động. Đường Chấn Vân đợi tới năm phút, ông ta vẫn không phản ứng gì. Khốn kiếp! Chẳng trách Lương Kiến không muốn làm việc với hắn, anh thầm rủa.
“Chúng tôi đã gặp Tôn Viện rồi.” Anh quyết định đổi cách tiếp cận.
Lần này, Tôn Tông Dụ cuối cùng cũng có phản ứng, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên mặt Đường Chấn Vân, “A Viện là người tốt.” Ông ta thì thầm.
“Bây giờ bà ấy là sơ Anna. Nghe nói bà ấy đi tu vì năm đó bị Tôn Lâm cướp mất vị hôn phu.”
Tôn Tông Dụ không nói gì.
Đường Chấn Vân đành tiếp tục màn độc thoại của mình.
“Vị hôn phu của Tôn Viện là Cao Bình từng bị tình nhân của Tôn Lâm hành hung, suýt nữa mất mạng. Ông có biết chuyện này không?”
Khuôn mặt Tôn Tông Dụ vẫn không chút biểu cảm.
“Chúng tôi biết tuần trước ông đến thăm Tôn Viện. Ông nói với bà ấy rằng ông bị vô sinh. Rõ ràng hai đứa trẻ không phải con ruột của ông.”
Tôn Tông Dụ nuốt nước bọt, nhưng vẫn im lặng.
“Chúng tôi cũng đã tìm gặp bác sĩ Trần. Ông ấy nói mười năm trước, ông đến khám cảm mạo, nhưng thực chất là trúng độc mãn tính. Ông đã nằm viện hai tuần mới hồi phục. Bác sĩ Trần nhớ ông, ông ấy nói ông từng nghi ngờ vợ mình bỏ độc. Vì vậy…” Đường Chấn Vân cố gắng làm giọng mình dịu xuống, “Vì vậy, Tôn tiên sinh, ông không cần giấu chúng tôi điều gì. Nếu ông biết tên tình nhân của bà ấy, nên nói cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ bắt hắn, bắt hắn phải trả giá. Tôi tin chính hắn đã xúi giục vợ ông đầu độc ông.”