Chu Tước Đường

Chương 54



Tôn Tông Dụ bỗng bật cười hai tiếng, rồi lầm bầm điều gì đó trong miệng.



“Ông nói gì?” Đường Chấn Vân nhẫn nại hỏi.



“… Chuyện đó cũng chẳng có gì to tát. Tôi đã đầu độc con trai họ, con trai của họ…”



Câu nói này khiến Đường Chấn Vân chấn động toàn thân.



“Ông nói ông đã đầu độc Tiểu Hoa?”



Trên mặt Tôn Tông Dụ hiện lên vẻ hối hận, “… Đứa bé là vô tội. Nếu tôi không làm vậy, thì những chuyện sau đó đã không xảy ra…” Ông ta nói nhỏ, “Sau khi Tiểu Hoa chết, bà ấy hoàn toàn bị hắn khống chế… Bà ấy cảm thấy mình nợ hắn, con trai hắn c.h.ế.t rồi, bà ấy không bảo vệ được. Bà ấy yêu Tiểu Hoa lắm…”



“Người đó tên là gì?”



Tôn Tông Dụ hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của anh, chỉ lẩm bẩm một mình:



“… Là bà ta tự bỏ thuốc hại tôi, không liên quan đến người kia. Bà ta muốn cưới hắn, nghĩ rằng tôi là dư thừa… nghĩ rằng chỉ cần tôi chết, bà ta có thể lấy được người đó…”



Đường Chấn Vân tựa vào lưng ghế, nhìn Tôn Tông Dụ:



“Người đó tên là gì?”



Tôn Tông Dụ lắc đầu:



“… Tôi không biết hắn tên gì… tôi chưa bao giờ gặp hắn, người đó lúc ẩn lúc hiện. Bà ta… bà ta đều lén đi gặp hắn vào lúc tôi đi làm… Có lần, đồng nghiệp thấy bà ta vào nhà nghỉ với một người đàn ông rồi kể lại với tôi, lúc đó tôi mới biết… Nhưng thật ra, tôi sớm đã cảm thấy có điều gì đó… Thật ra, bà ta vốn không phải người như vậy… Khi kết hôn, bà ta không như vậy… Bà ta từng như thế, từng như thế, từng như thế…”



Tôn Tông Dụ không nói tiếp nữa, chỉ cúi đầu nhìn chăm chăm mặt bàn, ngơ ngẩn.



Đúng lúc này, có người đẩy cửa bước vào. Khi thấy là Hạ Mạc, Đường Chấn Vân không khỏi kinh ngạc:



“Sao anh lại đến?”



“Lương đội bảo tôi đến hỗ trợ cậu. Cậu đã gọi cho Anh Kỳ chưa?”



“Gọi rồi, cô ấy không có ở đó.”



“Vậy được.” Hạ Mạc kéo ghế ngồi xuống:



“Này, nhận ra tôi không? Tôi từng đánh ông đấy.” Hắn nói với Tôn Tông Dụ.



Tôn Tông Dụ mặt mũi mơ hồ.



“Tôi cũng không biết mình giúp được gì. Nhưng Lương đội nhất quyết bắt tôi tới.” Hạ Mạc lơ đễnh nói, liếc nhìn Tôn Tông Dụ đối diện:



“Nhưng tôi dám chắc, ông ta không phải người g.i.ế.c vợ.”



“Tại sao anh nói vậy?” Đường Chấn Vân hỏi.



“Nếu ông ta muốn đầu độc bà ta, đã ra tay từ lâu rồi, cần gì đợi đến bây giờ?”



Tôn Tông Dụ run lên hai cái:



“… Tôi không muốn bà ta chết, bây giờ bà ta sống còn khổ hơn chết…” Giọng nói dường như phát ra từ sâu trong cổ họng.



“Có phải ông biết bà ta bị giang mai giai đoạn cuối không?” Hạ Mạc hỏi.



Tôn Tông Dụ nhắm chặt mắt:



“… Bà ta bệnh đã lâu…”



“Tôn Lâm chắc chắn là bán dâm tại nhà. Còn Tôn Mai thì sao? Có phải cũng làm như vậy?” Đường Chấn Vân hỏi.

Hạt Dẻ Rang Đường



Tôn Tông Dụ lắc đầu:



“… Quan hệ giữa họ không tốt.” Câu trả lời hoàn toàn lệch hướng câu hỏi.



“Hai căn phòng đều được bố trí gần như giống hệt nhau.”



“… Mai Mai không nói chuyện với mẹ… Quan hệ rất xấu, thù hằn lẫn nhau… Tôn Lâm căm ghét Mai Mai …”



Đường Chấn Vân không biết nên hỏi tiếp điều gì. Lúc này, Hạ Mạc lạnh lùng xen vào:



“Có những chuyện, khi đi nhận xác, không ai nói với ông đâu. Tôn Mai không bị giang mai, nhưng mang thai rồi.”



Tôn Tông Dụ ngơ ngác nhìn Hạ Mạc.



“Mai Mai mang thai à?” Không ngờ ông ta lại hiểu câu này.



“Đúng vậy. Thai được khoảng một tháng rưỡi.”



Tôn Tông Dụ trơ mắt nhìn về phía trước, rất lâu sau mới hoàn hồn lại:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Mai Mai là con gái tôi.”



“Ý ông là gì?” Đường Chấn Vân hơi bối rối, “Chẳng phải ông bị vô sinh sao?”



“… Sau năm năm kết hôn, tôi gặp tai nạn giao thông, cái đó… là do tai nạn gây ra… Nên Mai Mai là con gái tôi, Tiểu Hoa thì không phải… Từ sau khi Tiểu Hoa chết, Tôn Lâm rất tệ bạc với Mai Mai … Rất tệ, rất tệ… Bà ta ép con bé làm những chuyện đó, biến phòng nó thành như vậy… Nhưng Mai Mai không chịu…”

Tôn Tông Dụ đột nhiên ngưng lại. Khoảng năm, sáu giây sau ông ta mới nói tiếp:

“Từ khi Tiểu Hoa chết, tôi không làm gì nữa, không kiếm tiền nữa… Tôi không đưa tiền cho bà ta… Bà ta phát điên rồi, không có tiền thì phát điên… Tôi biết bà ta lại đi tìm người kia… Người đó cho bà ta tiền, bày cách cho bà ta… Bà ta tiếp khách ngay tại nhà… Bị đánh đến thâm mặt, đầu cũng hỏng luôn…”



Không ngờ Tôn Tông Dụ lại có thể đột nhiên nói ra nhiều như vậy.



“Chi tiêu trong nhà đều do Tôn Lâm lo liệu sao?”



Tôn Tông Dụ lắc đầu:



“… Tôi không rõ. Về sau tôi không đi làm nữa, lòng nguội lạnh như tro… Trên đời này, chỉ còn Mai Mai là người thân của tôi…”



Ông ta bỗng dùng mu bàn tay lau mắt, ông ta đang khóc ư? Nhưng Đường Chấn Vân lại không thấy giọt nước mắt nào.



“Tôi đưa hết tiền cho Mai Mai, con bé sẽ cho tôi ăn…”



“Vậy tức là Tôn Lâm sống tách biệt với hai cha con ông, bà ta lo phần của bà ta, còn hai người tự lo phần mình?”



Tôn Tông Dụ gật đầu.



“Vậy học phí của Tôn Mai là ai chi trả?”



“Tôi đưa hết tiền cho con bé rồi…”



Xem ra, chính Tôn Tông Dụ đã dùng tiền tiết kiệm của mình để trả học phí cho Tôn Mai.



“Vậy ông có biết ai là người khiến Tôn Mai mang thai không?”



Tôn Tông Dụ đau đớn lắc đầu, trong cổ họng phát ra thứ âm thanh vừa như khóc vừa như than thở.



“Tôn Mai có biết chuyện Tôn Lâm có tình nhân không?”



“… Con bé biết, tôi chưa từng kể với nó, nhưng nó biết.”



Ánh mắt Tôn Tông Dụ trống rỗng nhìn hai người họ, “Chắc chắn nó từng nghe thấy điều gì đó, nó luôn muốn điều tra xem đó là ai… Nó từng nói với tôi rằng nó nghi ngờ một người…”



“Nó nghi ngờ ai?” Đường Chấn Vân hỏi.



“… Nó cầm một cuốn sách đọc… Sau đó, nó nói với tôi rằng nó đã biết người đó là ai rồi… Hình như nó rất… rất bất ngờ… Nó không nghĩ là người đó… Nó sợ đến mức chạy đi nôn mửa…”



“Một cuốn sách?”



Nghi phạm từng ở viện tâm thần kia cũng từng viết một cuốn sách.



Tôn Tông Dụ cố gắng dùng tay ra hiệu độ dày của quyển sách:



“Một cuốn sách… sách cũ… khoảng, khoảng hai ba tháng trước…”



“Con bé lấy cuốn sách đó từ đâu?” Đường Chấn Vân hỏi.



Tôn Tông Dụ lắc đầu.



“Lần cuối cùng ông gặp nó, con bé có nói gì không?”



“… Nó nói muốn dạy cho mẹ nó một bài học… Nó hận Tôn Lâm… Tôn Lâm thường chửi mắng nó… Nó có vẻ… đắc ý.”



Đắc ý?



Đúng vậy, Tôn Tông Dụ đã dùng chính từ đó.



Có chuyện gì khiến Tôn Mai cảm thấy “đắc ý” đến thế?



Con bé nói muốn “cho mẹ nó một bài học”, vậy chắc chắn là nó đã làm điều gì khiến Tôn Lâm mất mặt hoặc đau đớn, hoặc đã nắm được điểm yếu nào đó của bà ta. Hoặc cũng có thể…



Đường Chấn Vân bất chợt nghĩ tới cái thai trong bụng Tôn Mai, nếu cô bé biết được tình nhân của Tôn Lâm là ai, rồi sau đó lại có quan hệ với chính người đó thì sẽ ra sao?



Giả sử năm đó Tôn Lâm không bảo vệ được Tiểu Hoa, mà giờ đây, Tôn Mai lại đang mang trong mình đứa con của người đàn ông kia, thì sẽ ra sao?



Không nghi ngờ gì, Tôn Lâm chắc chắn sẽ rơi vào cơn ghen tuông và đau khổ đến phát điên, đến mức quên luôn rằng con bé ấy là con ruột mình.



Tôn Mai bị g.i.ế.c vì lý do đó sao?



Việc hạ thể cô bé bị nhét một trái bắp đầy ác ý, là do Tôn Lâm làm?



Việc bàn tay cô bé bị chặt ném vào bãi rác cũng chỉ để trả thù?