Triệu Khẩn cau mày.
Hắn quả nhiên không biết gì về bức ảnh.
“Vợ ông chắc không phải là vị Triệu phu nhân hiện tại.” cô nói.
Hắn hừ lạnh một tiếng: “Con tiện nhân đó! Trong đám cưới thì lén lút đưa mắt đưa tình với vị hôn phu của em họ cô ta, cưới xong còn lén lút hẹn hò với gã đó sau lưng tôi, bị tôi bắt quả tang! Tôi vốn định sống một cuộc sống bình thường như bao người, chúng tôi từng hứa sẽ đi đăng ký kết hôn một tuần sau lễ cưới, nhưng ngay khoảnh khắc tôi nhìn thấy ánh mắt cô ta nhìn gã đàn ông kia, tôi đã thay đổi quyết định. Vì tôi thề cả đời này phải cưới một người phụ nữ đàng hoàng…”
Hắn nhìn cô, dừng lại giây lát rồi buông tay ra vẻ bất lực: “Tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Con khốn đó bị tôi bắt gặp thì lại còn không biết điều, còn mắng chửi tôi…”
Chắc chắn là mắng hắn là đồ hói đầu, cô nghĩ. Mà bản thân hắn lại không thốt được hai từ đó ra, đủ để thấy hắn để tâm đến mức nào. Cô tự nhắc mình phải tuyệt đối cẩn thận, tuyệt đối không được nhắc đến tóc, hói hay những từ tương tự. Phải thể hiện sự tôn trọng và cảm thông. Phải để hắn biết cô hiểu cho hành động của hắn, thấy hắn làm vậy là có lý do chính đáng. Trời ơi, không biết Chấn Vân và mọi người lúc nào mới đến nơi…
“…Mẹ tôi từng là kỹ nữ nổi tiếng ở Nam Kinh…” cô nói.
Trên mặt Triệu Khẩn thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cô nói tiếp: “Sau khi cha tôi chết, bà ấy bán đứng gia đình tôi, còn hại c.h.ế.t con trai mình. Sau đó bà ấy đạt được ước nguyện, gả làm vợ lẽ cho kẻ thù của gia đình chúng tôi, nhưng người đó không tốt với bà ấy. Bà bỏ theo một tên tùy tùng của ông ta đến Thượng Hải, rồi bị gã kia trộm hết đồ trang sức và bán lại cho một kỹ viện hạng thấp… chính là cái mà người Thượng Hải các ông gọi là ‘xưởng thịt muối’ đó… Tôi mang tiền đi chuộc bà ấy ra, suýt chút nữa còn bị bà ấy bán đứng lại…”
Khi kể đến đây, cô chỉ cảm thấy tim đau thắt, mắt cay xè: “Tôi chỉ muốn nói… những gì ông làm với Phó Hồng Văn… tôi cảm thấy… là điều ông nên làm… Ông không g.i.ế.c con cái ông ta, ông chỉ bắt người mắc nợ phải trả nợ mà thôi…”
Triệu Khẩn nhìn cô một lúc lâu: “Không ngờ đấy, Hạ tiểu thư à… không ngờ chúng ta lại là người cùng cảnh ngộ…” hắn quay đầu nhìn quanh căn phòng “Đúng vậy, tôi chỉ đang bắt những kẻ mắc nợ tôi trả nợ mà thôi. Đúng vậy…”
Hắn nghiền ngẫm lại lời đó rồi chậm rãi gật đầu: “Tất cả những kẻ c.h.ế.t ở đây, đều từng nói xấu tôi, đều là lũ đàn bà lắm mồm…”
Là những người từng mắng hắn hói đầu chăng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vậy còn Tôn Mai thì sao?” cô đột ngột hỏi “Tại sao ông lại g.i.ế.c cô ấy? Cô ấy mang thai con ông, đúng không?”
“Là Tôn Lâm g.i.ế.c cô ấy.” Triệu Khẩn tỏ ra có chút tiếc nuối “Thật ra tôi rất thích cô ấy. Cô ấy cũng khá thích tôi. Tôi từng định sau khi ly hôn sẽ đến với cô ấy, vì cô nói đúng, cô ấy đã có con với tôi. Tôi luôn mong muốn có một đứa con ruột. Tôi nghĩ nếu tôi được làm cha, tôi chắc chắn sẽ là một người cha tốt hơn nhiều so với tên họ Phó đó…”
Cô giật mình. Vậy Mỹ Vân và Trung Bình thì sao? Họ không phải con ruột của hắn sao?
Hắn chắc chắn đã nhìn thấu được suy nghĩ của cô: “Bọn họ à? Mỹ Vân là con riêng của vợ tôi, dẫn theo từ trước. Còn Trung Bình thì là con của một người đàn bà nào đó trong số họ.” hắn lướt tay tùy tiện vạch một vòng trong không khí, chắc là ám chỉ một trong số những người phụ nữ hắn từng g.i.ế.c “Tôi không biết cô ta tên gì. Khi cô ta chết, đứa nhỏ mới được vài tháng, cứ khóc ầm lên, tôi bèn mang nó về nhà. Vợ tôi thì đồng ý nhận nuôi.”
Có lẽ những lời các phụ nữ kia nói không sai, vợ chồng họ vốn không sống chung, nên không thể có con chung. Vậy điều đó có nghĩa là… Triệu phu nhân không phải đồng phạm?
Hạt Dẻ Rang Đường
“Tôi biết Tôn Mai không hòa hợp với mẹ cô ấy… là cô ấy chủ động tìm đến ông à?” cô hỏi tiếp.
“Có thể nói vậy.” hắn ngồi lại vào ghế “Một ngày nọ, cô ấy tự đến tìm tôi. Cô ấy nói biết mẹ tôi đã đi đâu. Trước đó, cô ấy nghe Mỹ Vân kể mẹ tôi bỏ nhà ra đi… Thường ngày cô ấy hay đến nhà tôi chơi, khi mẹ tôi còn sống, Tôn Mai thường trò chuyện với bà ấy. Tôi không biết họ đã nói những gì, nhưng trong truyện tôi từng mô tả rất chi tiết về ngoại hình và đặc điểm của mẹ tôi. Nếu Tôn Mai từng đọc quyển sách đó, chắc chắn sẽ nhận ra người tôi viết đến là mẹ tôi…”
“Nếu cô ấy còn nhìn thấy những chi tiết liên quan đến tôi… nhất là cái này…” hắn chỉ lên đầu mình “Thì cô ấy sẽ đoán được quyển sách đó là tôi viết.” hắn thở dài “Vì trong truyện, tôi thể hiện cảm xúc rất mãnh liệt, nên cô ấy nghĩ rằng tôi đã g.i.ế.c mẹ mình. Nhưng thực tế, mẹ tôi c.h.ế.t vì bệnh. Sau khi bà phát bệnh, tôi đã đưa bà tới đây, để bà chờ chết. Bà ấy còn hy vọng tôi g.i.ế.c bà đi, nhưng tôi không làm thế. Tôi thà nhìn bà từ từ c.h.ế.t đi…”
Hắn cười một cách độc ác.
“Tôi nói với Tôn Mai rằng tôi không g.i.ế.c bà, và tôi với Tôn Lâm cũng chẳng còn quan hệ gì nữa. Hồi xưa cô ta đúng là nổi đình nổi đám ở vũ trường, rất xinh đẹp, nhưng đó là chuyện đã qua. Dù cô ta có đẹp cỡ nào, tôi cũng sẽ không lấy cô ta. Vì tôi từ nhỏ đã thề, tuyệt đối không lấy kỹ nữ. Tôi muốn cưới một người phụ nữ đàng hoàng.”
“Thật ra mười mấy năm nay tôi không hề đụng đến Tôn Lâm. Cô ta bệnh đầy người, tôi chẳng thèm. Hơn nữa, cô ta còn chẳng chăm sóc nổi con trai tôi. Sau khi Tôn Mai nghe xong thì bắt đầu khóc, kể về việc mẹ cô ấy đối xử tệ bạc với mình…”
Hắn nhún vai: “Tin hay không tùy cô, chứ mấy năm nay tôi chẳng còn ham muốn chuyện phụ nữ nữa. Từ sau khi học được cách g.i.ế.c người, tôi cảm thấy mình không cần chuyện đó nữa. Nhưng… cô ấy đã chủ động như thế, tôi cũng đâu nỡ từ chối…”
“Vậy… còn cái tay đó… tại sao tay của Tôn Mai lại xuất hiện trong đống rác?” cô nhớ lại rằng chính vì anh trai cô phát hiện ra cánh tay đó trong bãi rác mà toàn bộ vụ án mới bị phanh phui…