Chu Tước Đường

Chương 63



Triệu Khẩn nhìn m.ô.n.g lung về phía trước, “Thật ra, đôi khi tôi không hiểu nổi mấy người đàn bà đó đang nghĩ gì. Lúc đầu, Tôn Lâm dường như muốn làm hòa với con gái, cô ta dẫn Tôn Mai đến đây, nói là muốn chăm sóc Tôn Mai thật tốt để thuận lợi sinh con. Cô ta còn bảo với tôi rằng, đó là cách đền bù cho tôi. Vậy nên, mấy ngày đó họ có vẻ khá hòa thuận. Cô ta thậm chí còn đưa Tôn Mai đi khám bệnh ngoài da trên tay. Nhưng… tôi nghĩ Tôn Lâm chỉ đang diễn kịch… trong lòng cô ta chắc hận Tôn Mai thấu xương… Có một hôm, họ đột nhiên cãi nhau, Tôn Lâm liền trói Tôn Mai lại, rồi đánh cô ta một trận dữ dội, muốn đánh cho sảy thai…”



“Cái tay đó…”



“Cô ta đánh Tôn Mai bao nhiêu lần cũng không làm Tôn Mai sảy thai, thế là sụp đổ. Trong cơn điên loạn, cô ta bóp cổ Tôn Mai đến chết, sau đó còn chặt đứt tay Tôn Mai, vì Tôn Mai từng nói rằng đã dùng chính bàn tay đó để chạm vào tôi… Cô ta phát điên vì chuyện đó. Tôi nghĩ Tôn Mai vốn cố ý chọc giận cô ta… Đúng là một người đàn bà ngu ngốc.”  Triệu Khẩn đột ngột cao giọng  “Tôi thật không ngờ cô ta lại vứt cái tay đó vào bãi rác. Khi tôi biết thì đã quá muộn rồi, cái tay biến mất rồi! Khốn kiếp, cô ta phá hỏng chuyện của tôi!”



“Tôn Lâm g.i.ế.c con gái ruột của mình? Lại còn chặt cả tay con bé!”  cô vẫn cảm thấy không thể tin nổi.



“Trong mắt cô ta, đó chỉ là con của Tôn Tông Dụ! Cô ta tưởng mình g.i.ế.c c.h.ế.t tình địch… Con tiện nhân này, cả đời chỉ là một con đ*! Có lần cô ta còn định quan hệ với tôi trong lúc bị giang mai! Cô ta muốn hại c.h.ế.t tôi chắc! Tôi đã cho cô ta một trận nhớ đời!”  hắn nghiến răng nói  “Từ sau hôm đó, cô ta bắt đầu sa đọa…”



Thấy cô nghi hoặc, hắn giải thích: “Cô ta bắt đầu dẫn đàn ông về nhà, để mặc họ đánh đập, cưỡng hiếp, muốn làm gì thì làm, cô ta lấy đó để kiếm tiền…”



“Tôn Lâm phá hỏng chuyện của ông, nên… là ông đầu độc bà ta?”  cô hỏi.



Triệu Khẩn cười với cô, “Tôi từng đến nhà cô ta, bỏ thuốc độc vào trà.”

Hạt Dẻ Rang Đường



“Lọ nhỏ đựng thạch tín là ông cố ý để lại hiện trường?”



“Đúng vậy.”



“Lúc ông hạ độc, chồng bà ta có ở đó không?”



“Có. Lúc đó ông ta đang ngủ. Dù có tỉnh dậy thì cũng như đang ngủ thôi. Ông ta không nhìn thấy tôi. Đôi khi, tôi cảm thấy ông ta cố ý tránh mặt tôi…”  Triệu Khẩn im lặng rất lâu rồi mới tiếp tục  “Tôi có chút đồng cảm với ông ta, trên đời này không có gì xui xẻo bằng việc lấy phải một con đ*… Tôi từng thật sự muốn sống một cuộc đời bình thường, nhưng Lương Lệ Vân đã lừa dối tôi…”



“Ông nói đã đưa mẹ mình đến đây… nhưng tôi nhớ anh trai tôi từng nói, những t.h.i t.h.ể phát hiện ở đây đều là người trẻ tuổi…”



“Sau khi bà ấy chết, tôi ném xác bà xuống sông Hoàng Phổ. Sợ bà cô đơn, sau đó tôi lại ném bà v.ú Triệu xuống theo để làm bạn.”  Triệu Khẩn cười khan hai tiếng.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Bà v.ú Triệu?”



“Vú nuôi của mẹ tôi. Cô biết tại sao tôi họ Triệu không?”



“Anh lấy theo họ bà ấy?”  cô kinh ngạc.



Hắn gật đầu, “Bà ấy nuôi tôi từ nhỏ, còn tốt với tôi hơn cả mẹ ruột. Tôi từng hứa sẽ làm con trai bà ấy, nên sau này tôi giấu mẹ, tự đổi họ. Chỉ có bà ấy… là người duy nhất…”  hắn một lần nữa tránh không nói ra từ “hói đầu”  “Bà ấy chưa bao giờ chê cười tôi, luôn nói mẹ tôi hại tôi thành ra như vậy. Bà ấy từng đến chùa cầu phúc cho tôi, cũng tìm đủ mọi phương thuốc dân gian cho tôi…”  giọng hắn thoáng một chút buồn bã.



“Vậy tại sao ông lại…”



“Mẹ tôi c.h.ế.t rồi, bà ấy cứ khóc lóc oán trách tôi cả ngày, kiểu gì rồi cũng sẽ làm lộ chuyện tôi. Tôi không còn cách nào…”– hắn lắc đầu thở dài  “Tôi từng đánh ngất bà ấy, đã do dự rất lâu, từng nghĩ sẽ cứu bà ấy, nhưng tôi biết… làm thế là sai. Nếu bà ấy sống, nhất định sẽ đi khắp nơi kể hết mọi chuyện. Thế nên… tôi đành phải bóp cổ bà ấy cho đến chết…”



“Vậy còn Mỹ Vân? Rốt cuộc cô ấy đã đi đâu?”  cô hỏi. Ban đầu, cô quan tâm đến vụ án này chính là vì Mỹ Vân.



Triệu Khẩn lắc đầu: “Tôi làm sao biết được? Tôi cũng đang tìm họ. Hôm đó Mỹ Vân quay về, nhìn tôi với ánh mắt rất lạ. Tiếc là lúc đó tôi quá mệt, không kịp hỏi rõ.”



Hắn dừng lại một chút mới nói tiếp: “Vợ tôi chính là em họ của Lương Lệ Vân. Năm đó là cô ấy g.i.ế.c gã kép hát kia và cả Lương Lệ Vân. Tôi nhìn thấy cô ấy đánh c.h.ế.t người phụ nữ đó sờ sờ trước mắt mình. Sau đó, khi thấy cô ấy định tự sát, tôi cứu cô ấy, còn giúp xử lý xác. Chúng tôi chôn xác tên kép hát trong rừng. Còn Lương Lệ Vân, tôi mang cô ta về đây…”



Hắn trầm mặc một hồi lâu, như đang chìm trong hồi ức. Mãi đến khoảng ba phút sau, hắn mới chuyển sang giọng điệu nhẹ nhàng hơn:



“Từ lúc đó, chúng tôi bắt đầu sống cùng nhau. Cô ấy sợ bị bắt, mà lúc đó lại đang mang thai, vẫn muốn sinh con ra. Một mình cô ấy cũng nuôi nổi đứa nhỏ, nhưng lúc ấy, cô ấy cần một chỗ dựa tinh thần. Còn tôi… tôi từng hứa với mẹ là sẽ mang về một người phụ nữ tốt, nên tôi đưa cô ta về… Tôi không cho mẹ tôi dự đám cưới. Bà ấy không xứng đáng.”



Chẳng trách Triệu phu nhân không tố cáo Triệu Khẩn, chính bà ta cũng bị hắn nắm thóp trong tay.



“Bà ấy có biết những chuyện này của anh không?”  cô hỏi.



“Biết một ít, nhưng cô ấy chưa từng tham gia. Lần g.i.ế.c người đó chỉ là do bốc đồng nhất thời… Thật ra, cô ấy cũng không tệ… là một người phụ nữ tốt…”  hắn có vẻ tán thưởng gật đầu  “Nhưng Tôn Mai còn tuyệt vời hơn. Cô ấy là trinh nữ. Tôi vốn định đợi cô ấy sinh con xong thì sẽ dẫn cô ấy rời khỏi nơi này…”  hắn lại thở dài.