Lời hắn khiến cô nhớ tới bức thư Tôn Mai viết cho Mỹ Vân. Nếu Tôn Mai thực sự thích người đàn ông này, có phải cô ấy từng nói với Mỹ Vân rằng mình sẽ bỏ trốn cùng cha của bạn thân không? Và Mỹ Vân, vì phát hiện ra điều đó liên quan đến cha mình, nên mới cố ý tránh mặt Đường Chấn Vân? Đúng, nhất định là vậy. Mỹ Vân tất nhiên sẽ không đưa bức thư đó cho Vận Lệ xem. Và kể từ đó, cô ấy đã bỏ nhà đi, không chịu về nhà, còn nổi giận đập vỡ hết khung ảnh trong phòng. Nhưng sáng hôm đó cô ấy từng gọi điện về, chắc chắn trong lòng vẫn còn hoài nghi. Cô ấy muốn xác nhận, muốn hỏi mẹ, nên Triệu phu nhân mới đồng ý đi gặp con gái để giải thích mọi chuyện. Có lẽ cũng chính vì vậy mà Triệu phu nhân hạ quyết tâm: bà ta phải đưa hai đứa con rời khỏi người đàn ông đáng sợ này. Bởi bà ta biết, nếu Mỹ Vân quay lại, ai biết chừng có ngày gã này sẽ ra tay với cô bé. Bà ta sẽ không để chuyện đó xảy ra. Phải, nhất định là vậy. Hơn nữa, Tôn Mai chắc chắn đã nhắc đến cuốn sách trong thư. Nếu không, Mỹ Vân đã chẳng đi hỏi Tuệ Mẫn về cuốn đó.
Có lẽ Tôn Mai đã nói: “Cha cậu rất có tài, cuốn sách đó là do ông ấy viết. Tớ đọc xong cuốn đó là yêu ông ấy luôn rồi.” Nhưng chắc chắn cô ấy không nói sự thật: rằng vì muốn trả thù mẹ mình, cô cố ý quyến rũ tình nhân của mẹ, nhưng cuối cùng lại thật lòng yêu hắn…
Nhưng…
“Triệu phu nhân có biết chuyện giữa anh và Tôn Mai không?”
Hắn bỗng cười phá lên: “Cô ấy không biết. Tôi và Tôn Mai hẹn hò đều ở đây. Có một lần bị Tôn Lâm phát hiện, nhưng tôi nghĩ chắc là Tôn Mai cố ý dẫn cô ta tới…”
“Tôn Lâm chắc chắn biết anh làm những chuyện đó, đúng không?” cô hỏi.
“Một trong những chị em của cô ta đã c.h.ế.t ở đây. Thật ra cô ta có chìa khóa chỗ này. Thỉnh thoảng tôi nhờ cô ta giúp, tôi hứa chia cho cô ta một phần tài sản của mấy ả đàn bà kia. Cô ta cần tiền. Với lại, trước đây cô ta từng bị đánh thay tôi, tôi cũng từng vay tiền cô ta…”
Hạt Dẻ Rang Đường
Thì ra Tôn Lâm mới là kẻ đồng lõa với hắn.
Cô còn định hỏi tiếp thì thấy Triệu Khẩn vo tờ giấy trên bàn thành cục rồi ném vào ngăn kéo.
“Hạ tiểu thư, tôi có một ý này.” hắn nói.
Cô lắng nghe cẩn thận.
“Ban đầu tôi định g.i.ế.c cô, nhưng giờ tôi nghĩ, có lẽ có cách khác để giải quyết.” hắn nói tiếp “Tôi chưa từng nghĩ rằng chúng ta lại là hai kẻ cùng cảnh ngộ. Tôi cũng chưa từng gặp người phụ nữ nào vừa thông minh, xinh đẹp lại hiểu chuyện như cô. Cô còn đẹp hơn Tôn Mai nhiều…”
Vài câu nói đó khiến cô rùng mình khắp người.
Cô biết rõ hắn nói vậy nghĩa là gì. Nhưng cô cảm thấy nếu bị hắn làm nhục, thà c.h.ế.t còn hơn. Tiếc là hiện tại, cô chỉ có một mình ở đây. Nếu đánh nhau, cô hoàn toàn không phải đối thủ. Huống hồ đầu cô vừa bị thương, giờ toàn thân chẳng còn chút sức lực nào…
“Hạ tiểu thư…” hắn bước lại gần, ngồi xổm xuống bên cô. Hắn chắc cũng nhìn ra sự kinh hãi trong mắt cô “Đừng sợ, tôi sẽ không g.i.ế.c cô. Tôi sẽ đối xử tốt với cô. Tôi thật sự rất thích cô…” hắn nắm lấy tay cô, đặt trong lòng bàn tay ướt sũng của mình, sắp sửa đưa tay cô lên miệng hôn thì cô dốc toàn lực rút ra.
“Không! Tôi đã đính hôn rồi. Tôi không thể làm vậy…”
Người đàn ông kia căn bản không để cô nói tiếp, mặt hắn đột nhiên áp sát, dán vào mặt cô. Cô cố sức đẩy ra, nhưng sức hắn mạnh gấp mười lần cô. Nước dãi hắn dính lên mặt cô, tay hắn thì bắt đầu sờ mó khắp người cô một cách thành thạo. Cô vừa xấu hổ vừa phẫn uất, m.á.u toàn thân dồn lên đầu, cô bắt đầu giãy giụa điên cuồng.
“Buông tôi ra!!” cô gào lên “Buông tôi ra! A” cô hét to “Ông đối xử với những người phụ nữ khác cũng như vậy sao? Ông nói ông không muốn cưới kỹ nữ, vậy bản thân ông thì sao?! Ông là cái thứ gì?! Ông khác gì họ chứ?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong khoảnh khắc, hắn khựng lại, bất động như đá. Khuôn mặt vừa mới cười cợt kia bỗng trở nên âm trầm. Bốp! Hắn tát thẳng vào mặt cô.
“Cô là cái thá gì mà dám dạy đời tôi?!” hắn gào lên, miệng gần như dán sát tai cô.
Cô vận hết sức bình sinh, đưa ngón tay đ.â.m thẳng vào mắt hắn.
“Á!” hắn rú lên, ôm mắt co rúm lại thành một khối.
Cô nhân cơ hội bò ra phía trước mấy bước, rồi lập tức đứng bật dậy, loạng choạng lao tới cửa sổ. Cô nhìn ra ngoài, ánh đèn rực rỡ, từng chiếc xe kéo đang chở khách vào ngõ nhỏ. Quả nhiên đây là Đường Tứ Mã.
Triệu Khẩn ôm mắt đứng dậy.
“Cô tưởng cô chạy thoát được sao?” hắn cười lạnh nhìn cô.
Cô thầm nghĩ, nếu không còn cách nào khác, cô thà nhảy xuống còn hơn rơi vào tay kẻ điên g.i.ế.c người này. Chỉ là… không biết cửa sổ này có mở kịp không.
Triệu Khẩn lại cười lạnh một tiếng: “Được thôi, nếu cô đã không muốn ở bên tôi, vậy thì chỉ còn lại một kết cục khác…” hắn đứng đó nhìn cô, vài giây sau, cuối cùng hắn bước về phía cô.
Tim cô đập loạn xạ, bắt đầu hoảng loạn chạy đến mở cửa sổ, nhưng lúc này cô mới phát hiện ra, khung cửa gỗ này đã bị đóng chặt từ trước! Mắt thấy Triệu Khẩn đã sắp bước đến trước mặt, phải làm sao bây giờ, phải làm sao đây… Cô đã hoảng đến mức hoàn toàn mất bình tĩnh. Dù chưa từng tận mắt thấy những xác c.h.ế.t kia, nhưng hình ảnh những người phụ nữ bị cạo trọc đầu vẫn thoáng chốc lướt qua trong đầu cô. Không! Cô không muốn trở thành như họ, không thể…
Rầm! Một tiếng động lớn vang lên, cửa đột nhiên bị phá tung.
Ngay sau đó là tiếng s.ú.n.g nổ, Triệu Khẩn hét lên một tiếng quái dị, rồi ôm chân ngã sấp xuống nền nhà ngay trước mặt cô. Cô không nhịn được lại lùi về sau một bước.
“Á… á…” Triệu Khẩn rên rỉ thảm thiết dưới đất.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một người đàn ông từ ngoài cửa lao như bay vào.
“Anh Kỳ!” có người gọi tên cô.
Cô nhìn kỹ, là Đường Chấn Vân! Trời ơi! Cuối cùng anh cũng đến rồi! Hai chân cô như nhũn ra, suýt nữa thì ngã quỵ.
Đường Chấn Vân lao đến bên cô như tên bắn, vội vàng đỡ lấy cô, không nói một lời, lập tức ôm chặt cô vào lòng.
Toàn thân cô ngay lập tức thả lỏng, “Chấn Vân…” cô thều thào gọi tên anh, rồi ngất lịm trong vòng tay anh.