Chưa Cưới Hôn Phu, Tôi Lại Cưới Chú Của Hắn

Chương 62: Cuộc sống thường ngày (3)



Lục Phóng mua một chiếc du thuyền đưa cậu ra biển, để cùng nhau đuổi theo cơn bão tuyết vô biên.

Giây phút này, vạn vật đều tĩnh lặng.

Trên đại dương sâu thẳm vô tận, con du thuyền khổng lồ như một con thuyền đơn độc, giữa trời đất dường như chỉ còn lại hai người họ.

Tuyết rơi lả tả, rơi xuống mặt biển đen thẫm, như những hành tinh cô độc lao thẳng xuống đáy biển lạnh lẽo.

Ngân Hà rơi xuống trần gian, thế giới tan biến; khoảnh khắc còn lại giữa ta và người.

Những bông tuyết to như lông ngỗng, rơi lên tóc, lên vai Diệp Tri Tùng, dừng lại nơi hàng mi cậu, rồi tan thành nước, thấm vào tận đáy mắt.

Lục Phóng ôm cậu trong ngực, tựa như cây tùng thẳng đứng giữa sương giá, trên vai đã phủ một tầng băng tuyết.

Hắn cởi quần cậu ra, quấn cậu trong chiếc áo khoác gió dài giữ ấm, gần như biến cậu thành một cuộn nhỏ. Từ vạt áo hé ra đôi mắt cá chân mang tất dày, màu trắng ấm áp, lông xù, khẽ rung rinh giữa trời tuyết trắng.

“Làm chuyện này với em… cũng được sao?”

Diệp Tri Tùng ngẩng đầu, hàng mi ướt nước tuyết run run.

Cậu gần như đã thấy rõ toàn cảnh cơn bão tuyết cô độc ngoài biển khơi.

Lục Phóng chỉnh lại chiếc mũ len bị lệch trên đầu cậu, tiện tay che luôn đôi tai bị gió biển thổi lạnh, rồi bóp nhẹ quả bông nhỏ trên mũ, không quên dọa cậu:

“Quấn chặt áo lại, bên ngoài lạnh lắm, coi chừng cảm lạnh.”

Ngón tay Diệp Tri Tùng run rẩy, nắm chặt lấy áo khoác dày phủ trên vai. Ngoài chiếc mũ và đôi tất, trên người cậu chỉ còn lại duy nhất chiếc áo phao dày đắp trên lưng. Áo khoác thật dài, lông vũ rất ấm, cậu vốn không cảm thấy lạnh, nhưng khí lạnh lướt qua mí mắt lại khiến toàn thân run rẩy không ngừng.

Rõ ràng xung quanh không một bóng người, nhưng biển khơi quá rộng, vô tận, hoàn toàn mất đi cảm giác an toàn mà không gian kín mang lại.

Cậu như thể đang trần trụi, thoát khỏi trật tự xã hội loài người, chút xấu hổ còn sót lại hoàn toàn không chống nổi bản năng ham muốn.

Ở nơi vô biên này, cậu cùng Lục Phóng làm những chuyện vô biên, mà chiếc áo khoác giữ ấm kia lại trở thành tấm vải duy nhất che đi sự trần trụi.

Giọng cậu tan trong băng tuyết, bốn bề đều là gió lạnh, mà hơi ấm duy nhất chính là người đàn ông ôm chặt lấy eo cậu.

Cậu rúc vào n.g.ự.c hắn để tìm hơi ấm, Lục Phóng cười bảo cậu nóng quá, dặn đừng căng thẳng.

Cậu chôn mình trong vòng tay nóng hổi ấy, vừa khóc vừa thừa nhận bản thân không thể không căng thẳng, đây là lần đầu tiên trong sự hưng phấn lại xen lẫn nỗi sợ.

“Sợ cái gì?”

Diệp Tri Tùng nói, chuyện này ở ngoài trời… khiến cậu cảm giác mình như một con cá biết mặc quần áo.

“Quả thật giống cá.”

Trở lại phòng, Lục Phóng bật cười trêu: cậu còn chưa kịp làm gì, toàn thân đã ướt sũng, dính nhớp, như vừa được vớt từ biển lên.

Diệp Tri Tùng đỏ bừng mặt: “Lục Phóng!”

Cậu ngồi trong bồn tắm bốc hơi nóng, lại giống hệt con cá trong bể, va đập loạn xạ cũng chẳng thoát khỏi tấm kính giam giữ. Bị người ta nắm đuôi cá, nắm vây cá chơi đùa hết lần này đến lần khác, còn bị hỏi:

“Có kích thích không?”

“Có thích không?”

“……”

“Rõ ràng em sướng đến mức mới một lúc đã hai lần.”

“!!”

Diệp Tri Tùng cảm thấy mình thật sự sắp biến thành cá rồi. Không hiểu sao không khí trở nên loãng đến thế, ngột ngạt như thiếu oxy, như sắp ngạt thở c.h.ế.t đi.



Bị mất liên lạc với thế giới suốt bảy mươi tám tiếng. Diệp Tri Tùng chợt nhớ D thị và chuyến du thuyền ban đầu cậu muốn. Vốn chỉ định mất liên lạc tám tiếng thôi, giờ thì hay rồi, Lục Phóng thật sự đưa cậu đi ngắm tuyết, mà thời gian kéo dài lên gấp nhiều lần.

Ba ngày liền trên du thuyền, đầu óc cậu mơ hồ. Trên lớp thép khổng lồ ấy gần như chẳng có người ngoài. Cậu như bị bỏ rơi trên hoang đảo, rơi vào tay ác ma, trong trận bão tuyết kỳ quái ấy, bị tách khỏi thế giới, chỉ còn lặp đi lặp lại một chuyện duy nhất.

Sau này, bức tranh “Hoang Vu Dã Man” của cậu bị đẩy giá lên đến mức thiên văn, được đưa vào bảo tàng cá nhân, khiến danh hiệu Nefelibata một lần nữa được nâng cao.

Nét vẽ quỷ dị, màu đen đặc sánh dính, tuyết và biển vặn xoắn như hố đen vũ trụ, như muốn nuốt trọn mọi sự sống. Thế nhưng trong gam màu nặng nề ấy, cảm giác người xem nhận được lại không phải đè nén, mà trái lại, ẩn chứa một sức sống bùng nổ, trong cô độc và hoang vu lại nở rộ ánh sáng hy vọng.

Hy vọng ấy không hiện trên khung tranh, nhưng bất cứ ai nhìn vào đều có thể cảm nhận được sức mạnh ấy.

Mảnh hồn của người sáng tác được gieo vào mắt người thưởng thức, nổ tung thành sắc màu khác biệt, gợi lên khát vọng tái sinh trong cuộc đời hỗn độn. Có người xúc động đến rơi lệ, nắm chặt tay, nghiến răng, thề rằng đời người chỉ có ba vạn ngày, phải sống dũng cảm và tự do hơn.

Người ta đem “Hoang Vu Dã Man” so với “Đêm Đầy Sao”, nói cậu có thể sánh vai cùng Van Gogh.

Cảm xúc mãnh liệt, đậm đặc, cùng thế giới nội tâm thẳng thắn của cậu, tạo ra sức chấn động như pháo hoa rực rỡ, thiêu đốt vào trái tim cô đơn, mịt mờ của mọi người.

Tác phẩm có sức mạnh.

Diệp Tri Tùng đem hạt giống mình nhận được rải khắp nơi, truyền đi tình yêu và cái đẹp.

Triển lãm do Lục Phóng thuê người chuyên quản lý, ví tiền Nefelibata ngày càng căng đầy. Tập đoàn Diệp thị trước đây bị thâu tóm, cũng được hoàn toàn chuyển đổi dưới danh nghĩa Lục thị. Diệp Tri Tùng chỉ làm ông chủ nhỏ phía sau, ngồi không mà thu tiền, chẳng buồn bận tâm.

Cậu cho đi tất cả một cách ngay thẳng, chẳng hề lo sợ, phó mặc hết cho Lục Phóng, trao trọn trái tim.

Lục Phóng đôi khi bất lực, vừa cười vừa lắc đầu:

“Em không sợ một ngày nào đó bị anh lừa đến ngay cả cái quần lót cũng chẳng còn sao?”

Diệp Tri Tùng ngẩng đầu:

“Vốn dĩ anh cũng để em chẳng còn cái quần lót mà? Lúc cởi ra… sao lại...ưm!”

Lục Phóng bịt miệng cậu, hít sâu, nhắm mắt, rồi thở dài.

Bao lâu trôi qua, nhóc con này vẫn luôn khiến hắn nghẹn họng vì những câu nói động trời.

Diệp Tri Tùng chưa từng lo sợ sẽ có một ngày mình trắng tay. Cậu bình thản, chẳng màng giữ lại gì, trao toàn bộ cho hắn, để Lục Phóng thấy an tâm.

Lục Phóng thì ngược lại, cho cậu nhiều hơn, chuyển tài sản có thể công chứng, có thể chuyển nhượng vào tay Diệp Tri Tùng, để lại cho cậu một gia tài đến xài hết đời cũng không hết. Đó là cách hắn nghĩ ra để mang lại cảm giác an toàn lớn nhất.

Có lần, phóng viên nhắc đến tình trạng kinh tế hiện tại của Diệp Tri Tùng, hỏi cậu quản lý tài chính thế nào.

Diệp Tri Tùng ngẩn người, giật mình:

“Ơ, em nhiều tiền thế sao?”

Sau đó, danh hiệu nghệ sĩ coi tiền bạc là vật ngoài thân được đặt lên cậu. Người ta nói cậu trong sáng, không quên sơ tâm, sáng tác thuần khiết vì không bị ô nhiễm bởi mùi tiền. Dù là quyền quý hay nhân viên bình thường, cậu đều đối đãi như nhau, không chút phân biệt.

Diệp Tri Tùng nhìn bài báo, đầy dấu chấm hỏi, không hiểu gì hết.

Lục Phóng đưa cậu cốc nước:

“Hôm đó bí thư tới dự triển lãm của em, em đi ngang qua ông ấy ba lần không thèm chào, lại đi nhặt kính lão cho một cụ già. Sau đó người ta khen, nói thành phố chúng ta xuất hiện một họa sĩ vĩ đại, chẳng những có phong thái Chu Đôn Di, còn mang khí tiết Đào Uyên Minh.”

“.”

Thôi vậy.

Diệp Tri Tùng bĩu môi: “Tại ai cũng mặc áo khoác cổ dựng, em nhận không ra.”

Lục Phóng không nhịn được, cười khẽ rất lâu.

Diệp Tri Tùng cũng không buồn chấp, nói lý do mình có thể duy trì ham muốn sáng tác thật ra đúng như phóng viên viết: vì cậu có hay không có tiền cũng chẳng quan trọng.

Lục Phóng ngừng cười, nghiêng mắt nhìn cậu.

Diệp Tri Tùng chỉ vào bức “Hoang Vu Dã Man”, tố cáo: hôm đó trận bão tuyết trong mắt cậu chính là hình dạng xoắn vặn này. Bầu trời xoay, biển cả cũng xoay, tuyết bị cuốn thành pháo hoa, như những hành tinh tự nổ tung, nổ đùng đoàng trong đầu cậu.

Lục Phóng lại muốn bịt miệng cậu, trong lòng còn áy náy – mấy ngày đó quả thật anh quá mức, nhóc con sau đó đúng là suýt ngất.

Nếu “Phong Thực Mặt Trời Lặn” được ví như bình minh, thì “Hoang Vu Dã Man” lại được phong danh hiệu bức tranh tràn đầy sức sống nhất.

Màu sắc trên tranh và sức mạnh tinh thần mà nó truyền ra tạo nên sự tương phản dữ dội. Diệp Tri Tùng hòa quyện phong cách quỷ dị với tình yêu vô hình nhưng khắp nơi, dệt nên những tác phẩm vừa kỳ dị vừa lãng mạn.

Nàng thơ chưa từng xuất hiện, nhưng luôn hiện hữu phía sau.

Sau đó, trong một buổi phỏng vấn, Diệp Tri Tùng sửa lại lời bình, trích một câu thoại trong game, bắt chước giọng Tiểu Kiều, cong mắt cười:

“Hoa sẽ héo tàn, nhưng tình yêu thì vĩnh viễn không lụi tàn~”

Vừa bốc được Thiên Nga Chi Mộng, cậu ôm được pentakill, Viên Bác hét “Vãi!” rồi khen cậu suốt ba ngày.

Phóng viên sững sờ, bông đùa:

“Tiểu Kiều… phải cố gắng trở nên mạnh mẽ sao?”

Diệp Tri Tùng lắc đầu: “Có lẽ là vậy đó.”

Sau này, trong số đặc san tài chính phỏng vấn Lục Phóng, có người hỏi về Nefelibata, hỏi về người yêu của hắn.

Người đàn ông chỉ trong bốn năm đã hoàn thành kế hoạch năm năm xây dựng xong toàn bộ mạng lưới kinh tế hàng không tầm thấp, người nắm mạch kinh tế, ông trùm có tiếng nói tuyệt đối trong tập đoàn Lục thị, chỉ mỉm cười thấp giọng, trả lời câu tỏ tình kín đáo kia:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Hoa sẽ héo tàn, nhưng tình yêu thì vĩnh viễn không lụi tàn.”

Giới tài chính và giới nghệ thuật, bất ngờ kết nối với nhau.

Trong giới, chuyện đại lão tài chính Lục Phóng và thiên tài nghệ thuật Diệp Tri Tùng đã được vô số người biết đến. Hai tạp chí chuyên ngành vốn chẳng hề có liên quan bỗng nhiên đồng loạt bán chạy, bìa còn bị đặt cạnh nhau giống hệt tin tức giải trí. Chỉ bằng đó thôi đã leo thẳng lên hot search Weibo, còn thu về một đám fan reo hò: [CP này đáng ship quá trời!!!]

Mọi người đều nói đây chính là câu chuyện tình thần tiên vĩ đại nhất thế kỷ.

Có lẽ ngay cả bản thân họ cũng không ngờ, chỉ nhờ một gương mặt mà đột nhiên bùng nổ nổi tiếng ngoài vòng tròn.

Chuyên mục “văn học tình yêu chân thật” treo trên hot search suốt ba ngày, không ít người soi từ những bài phỏng vấn trước kia để tìm manh mối, chứng minh rằng hai người chẳng những tỏa sáng trong lĩnh vực của mình, mà còn “bóc” ra nhiều chi tiết ngầm khoe ân ái.

Diệp Tri Tùng đội khẩu trang, kéo sụp mũ, chạy một mạch chui vào toà nhà tập đoàn.

Đến khi lao vào văn phòng của Lục Phóng, cậu mới tháo hết mấy thứ “vũ trang” xuống, mặt đỏ bừng vì chạy, vừa vào cửa đã hô to mách tội:

“Bọn họ giơ biển ngay dưới toà nhà anh đó! Còn hô với em: ‘Tiểu Tùng phải cố gắng mạnh mẽ lên!’ nữa chứ!”

Lục Phóng bật cười, đưa tay ôm người kéo ngồi vào lòng, tiện tay cầm tập tài liệu quạt gió cho cậu.

Diệp Tri Tùng kéo cổ áo uống ừng ực nước lạnh, vừa uống vừa than:

“Giờ thì phải làm sao đây, sau này em chẳng dám đến đón anh tan làm nữa đâu. Lần trước bọn họ còn xếp hàng đòi chụp ảnh với em, kết quả chụp được có ba người thôi mà em suýt chảy mồ hôi thành nước rồi…”

“Có nhiều người thích em như thế, em không vui à?”

“Bọn họ thích cái mặt em, chứ đâu có thích tranh em vẽ!”

“Ai nói thế?”

Lục Phóng mở báo cáo tài chính quý cho cậu xem: các sản phẩm phụ kiện của phòng triển lãm nghệ thuật, mấy thứ như nam châm tủ lạnh, bookmark in tranh của Nefelibata đều cháy hàng, ba xưởng phải làm việc thâu đêm cũng không kịp, thậm chí chưa kịp lên kệ mở bán đã bị đặt hết sạch. Hắn đang liên hệ thêm nhà máy để kịp sản xuất, mong sớm gửi đến tay từng người yêu thích tranh của cậu.

Diệp Tri Tùng mở ra xem bình luận, ngoài việc bày tỏ yêu thích tranh, rất nhiều người xa lạ chưa từng gặp mặt lại viết những lời chúc phúc thật lòng cho cậu, hy vọng cậu và người cậu yêu có thể mãi mãi hạnh phúc.

[Tiểu Tùng~ phải luôn vui vẻ nhé!]

Diệp Tri Tùng mím môi:

“Thật ra… cũng thấy vui.”

“Bọn họ vốn không quen em, vậy mà lại sẵn lòng gửi đến em những lời chúc tốt đẹp nhất.”

“Em cũng muốn gửi lại cho họ một lời chúc.”

Thế là Lục Phóng nắm tay cậu xuống tầng, ngay ở trước cổng tập đoàn chụp một bức ảnh kỷ niệm cùng cả ngàn người.

Diệp Tri Tùng vừa làm động tác tay hình trái tim, có phần gượng gạo vì mới học, vừa cười vừa hướng về ống kính, hét lớn với mọi người phía sau:

“Các bạn cũng phải luôn vui vẻ nha!”

“Tách…”

Cậu vẫy tay tạm biệt đám đông, còn hứa lần sau sẽ mở tài khoản riêng để chia sẻ cuộc sống hàng ngày của mình.

Tối đó, Diệp Tri Tùng ôm điện thoại của Lục Phóng, lục tung mấy tấm ảnh thường ngày hắn giấu kỹ, tấm nào cũng muốn đăng.

“Bức này được không?”

“Tại sao không được?”

“Quần đùi ngắn quá.”

“… Vậy bức này?”

“Áo bị kéo lên, thấy cả eo rồi.”

“… Thế bức này chắc được rồi chứ!”

Lục Phóng đau lòng nhìn mấy tấm ảnh mà mình cất giữ như báu vật, từng tấm đều do chính tay hắn chụp, bình thường hay lôi ra nhìn đi nhìn lại, tấm nào cũng không nỡ công khai.

Hắn phóng to một bức ảnh trên màn hình, chỉ vào vết đỏ rõ ràng sau vành tai cậu, nhẹ giọng dỗ dành:

Hoa Hải Đường

“Bức này là vừa mới… làm xong đấy. Em chắc chắn muốn để mọi người thấy dáng vẻ này của em à?”

Diệp Tri Tùng nhìn chăm chú, nhớ lại thật lâu, cảm thấy lời Lục Phóng nói cũng có lý.

“… Ngày đó thật sự là vừa làm xong hả?”

Lục Phóng hơi nghiêng đầu, thản nhiên gật “Ừm” một tiếng, nói dối không chớp mắt.

Diệp Tri Tùng cau mày trừng hắn:

“Anh gạt em! Vừa làm xong thì em sao có thể ngồi xổm cho mèo ăn đồ hộp được chứ!”

“…”

Lục Phóng bí không nói được nữa, bèn giật điện thoại về, ôm chặt người vào lòng, mặc cậu giãy giụa thế nào cũng không trả, cho đến khi cậu vùng vằng đến mệt, ấm ức lên tiếng trách hắn, lúc đó Lục Phóng mới cúi đầu, hơi uất ức, nhỏ giọng dỗ:

“Anh chỉ là… muốn chia sẻ với thế giới cái hình ảnh chân thực nhất của em mà anh nhìn thấy thôi.”

Diệp Tri Tùng khựng lại.

Lục Phóng cụp mắt xuống, hàng mi dài rũ che đi ánh mắt, vòng tay ôm chặt cậu, đầu ngón tay khẽ vò một góc áo cậu, giọng thấp hẳn:

“Những dáng vẻ đó, cái chân thật nhất khi em ở bên anh, những ngày tháng chỉ có hai ta… chưa bao giờ có người thứ ba được thấy.”

“Đó là em chỉ thuộc về riêng anh, là cái đặc biệt của anh.”

“Em cũng muốn đem cái đặc biệt cuối cùng này, chia sẻ cho cả thế giới nhìn sao?”

Lục Phóng khẽ thở dài:

“Thế thì anh chẳng còn lại gì cả.”

Diệp Tri Tùng nghiêng đầu, chưa từng thấy Lục Phóng như vậy, bỗng có chút hoảng, luống cuống đưa tay chọc chọc vai hắn:

“Sao lại nói chẳng còn gì chứ… Anh còn có em mà?”

Lục Phóng không trả lời, vẫn ôm chặt cậu, cúi đầu im lặng.

“Ơ? Lục Phóng?”

“Anh… sao tự nhiên lại buồn vậy?”

Diệp Tri Tùng hoảng hốt, đưa tay nâng mặt hắn lên, nhưng không nâng nổi, cứ như thật sự hắn đang giận dỗi vậy. Cậu vốn chẳng biết dỗ ai, bèn rúc lại, líu ríu nói nhỏ:

“Em… em không đăng nữa là được chứ gì, anh đừng buồn mà.”

“Anh không có giận.”

“Vậy… vậy thì đừng buồn nữa được không?”

Lục Phóng lại im lặng.

Diệp Tri Tùng chẳng hiểu mình làm sai chỗ nào, sốt ruột lắm. Hắn không chịu ngẩng đầu, sức cậu lại không mạnh bằng, chỉ còn cách níu lấy hắn, lay qua lay lại. Sau đó, như sực nghĩ ra, cậu nhanh như chớp cúi gập hẳn đầu xuống, gần như xoay chín mươi độ, từ dưới cằm Lục Phóng ngẩng lên nhìn.

“Lục Phóng anh…?”

Ơ?!

Xong rồi.

Cậu chạm ngay vào khóe miệng đang nhịn cười không nổi.

Lục Phóng vậy mà lại đang vụng trộm cười!

“Lục! Phóng!”

Thấy bị bắt quả tang, Lục Phóng dứt khoát “chơi luôn”, đè cậu xuống, lấy môi chặn ngang lời sắp nổi giận, hôn đến khi cậu mềm hẳn, ngọt hẳn mới chịu dừng. Ôm chặt lấy tay cậu, vòng siết eo, hắn cười thấp giọng, vô lý vô tình tuyên bố:

“Đưa đây, một tấm cũng không cho. Đều là của anh hết.”

Diệp Tri Tùng còn sức đâu mà phản kháng nữa, thở dồn dập, giọng run run ấm ức trách:

“Anh… bá đạo, không nói lý lẽ…”

Mới lẩm bẩm được vài câu, giọng đã vỡ vụn, chẳng thể nói nổi một câu hoàn chỉnh.

“…Đều cho anh rồi… Anh dừng lại một lát đã… A!”