“Hừ!”Bánh bao nhỏ có hơi tức giận rồi gật gật đầu: “Anh trai em rất thích chị Hạ Sấu, nhưng chị ấy nói người chị ấy thích là A Hành, tên của anh trai em không phải là A Hành. Tối qua em nghe anh trai nói người tên A Hành đã xuất hiện rồi nên anh ấy rất buồn. Anh đã khiến anh trai em buồn, em ghét anh!”
Nhịp tim của Hoắc Cận Hành bỗng chốc đập nhanh hơn, ánh mắt thâm sâu, anh mơ hồ đã nhận ra điều gì đó từ lời nói của cậu bé.
“Em nói… Chị Hạ Sấu đã nói với em rằng người chị ấy thích là A Hành phải không?”
Dịch Dương rất quý Hạ Sấu, không chỉ mình cậu mà tất cả mọi người trong gia đình cậu bé đều yêu quý cô.
Chị Hạ Sấu vừa xinh đẹp, dịu dàng lại chịu khó, sao cậu không thích cho được.
Thời gian trước anh trai còn nói sẽ lấy chị Hạ Sấu về làm chị dâu của cậu nên cậu rất vui. Nhưng ai mà ngờ được lại có người tên A Hành chen vào giữa bọn họ.
Tên A Hành gì đó đáng ghét c.h.ế.t đi được!
Ngoài cổng có người đang đi vào, là Mã Tuấn quên mang theo đồ nên quay lại lấy.
“Ây, Tiểu Dịch Dương, đang làm gì đấy?” Nhìn thấy Dịch Dương ở đó, cậu ta định trêu chọc cậu bé. Nhưng khi nhìn rõ người trước mặt Dịch Dương, mặt Mã Tuấn lập tức biến sắc: “Tống Hành?!”
Hoắc Cận Hành hơi giật mình.
Anh từ từ đứng dậy rồi đối mặt với cậu ta.
Sau khi chắc chắn là anh, Mã Tuấn thắc mắc hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Giọng cậu ta rất gay gắt: “Sao anh còn dám đến đây, f*ck!”
Cậu ta xông lên phía trước như muốn đánh anh.
Hoắc Cận Hành lùi về sau, bỗng có một bóng người chắn giữa hai người họ.
“Tiểu Tuấn!”
Vẻ mặt Hạ Thụ tràn đầy lo lắng, cô dang hai tay ra đứng chặn giữa hai bọn họ.
Cô đi siêu thị về, vừa bước vào cổng đã nhìn thấy cảnh tượng này. Thậm chí không để ý trong túi còn có trứng gà mà quẳng ngay xuống đất.
Hắc Cận Hành ngẩn người.
Mã Tuấn đang định xông tới cũng lập tức dừng lại.
Cậu ta không thể bình tĩnh được nữa, tức giận quát lớn: “Chị mau tránh ra để em gi3t c.h.ế.t tên khốn này!”
Hạ Thụ dang hai tay kiên quyết bảo vệ Hoắc Cận Hành sau lưng mình, giọng nói vừa lo lắng lại như cầu xin: “Tiểu Tuấn, A Hành đang bị bệnh, bây giờ rất yếu, em đừng đánh anh ấy.”
“Chị còn che chở cho anh ta?!” Mã Tuấn thực sự bị tức chết: “Anh ta đã hại gia đình mình thành thế này rồi mà chị còn bảo vệ anh ta! Chị mau tránh ra cho em!”
“Tiểu Tuấn!”
Hoắc Cận Hành đã kịp nghet ẩn ý trong lời nói của cậu ta, anh cau mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Anh nhẹ nhàng đặt tay mình lên cánh tay của Hạ Thụ, sau đó đứng lên trước mặt cô.
“A Hành…” Hạ Thụ hết sức lo lắng túm cánh lấy tay anh kéo lại phía sau mình.
Ánh mắt anh rất trầm tĩnh, bàn tay thon dài khẽ vỗ nhẹ tay lên tay Hạ Thụ như muốn nói đừng quá lo lắng.
Anh quay lại nhìn Mã Tuấn: “Là tôi đã hại gia đình cậu?”
“Anh còn giả bộ!” Mã Tuấn mặt đỏ tía tai, thấy không có Hạ Thụ bảo vệ nữa liền xông tới đ.ấ.m anh.
“A Hành!” Hạ Thụ rất sợ hãi, giây phút đó cô không còn để tâm đ ến bất cứ chuyện gì khác nữa, cô kiên quyết ôm chặt Hoắc Cận Hành vào lòng.
Một cái ôm đến rất bất ngờ nhưng cũng rất mạnh mẽ.
Cô đang quay lưng lại phía Mã Tuấn nên cú đ.ấ.m tàn nhẫn của cậu ta lập tức rơi xuống lưng cô.
Người Hoắc Cận Hành cứng đờ.
“Hạ Thụ!”
“Chị!”
Trong sân bỗng chốc yên tĩnh trở lại, có thể nghe rõ những tiếng động ma sát của lá đa khi bị gió thổi.
Tiểu Dịch Dương đứng một bên nhìn đến phát ngốc, cậu nhìn chằm chằm bọn họ.
Quả bóng trong tay cậu bé rơi xuống đất lăn vài vòng.
Mặt Hạ Thụ tái nhợt, đau đến không nói lên lời. Cô khẽ dựa trán vào lồ ng n.g.ự.c anh, nhẹ nhàng hít thở cùng nhịp tim của anh.
“Hạ Thụ…” Hoắc Cận Hành cúi xuống nhìn cô, giọng nói có chút run rẩy.
Một lúc sau, cô khẽ ngẩng đầu lên khỏi n.g.ự.c anh.
Mắt cô vẫn ngân ngấn nước, Hạ Thụ nhìn anh khẽ mỉm cười: “A Hành, anh không sao chứ?”
Tim Hoắc Cận Hành khẽ nhói.
Anh khẽ lắc đầu rồi lạnh lùng nhìn Mã Tuấn.
Mã Tuấn bị anh nhìn đến nỗi lạnh sống lưng.
Bây giờ cậu ta thấy rất áy náy, không ngờ mọi chuyện lại thành thế này, cậu ta rất muốn tiến tới xem tình hình của chị mình thế nào, nhưng phải chịu áp lực lớn từ Hoắc Cận Hành nên chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ.
“Chị ơi! Em xin lỗi, em… Không có cố ý, sao chị tự dưng lại bảo vệ anh ta, em vốn dĩ là muốn đ.ấ.m __”
Cậu ta muốn nói là đánh Tống Hành, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hai người còn đang ôm chặt lấy nhau nên có nói hay không cũng vậy, đành im lặng.
“Haizz… Em xin lỗi.”
Hạ Thụ đã đỡ đau hơn rất nhiều.
Hoắc Cận Hành thấy cô đã hít thở lại bình thường, anh ôm chặt cô vào lòng mình, giọng nói không hề mang theo một chút ấm áp: “Nói cho rõ ràng, sao lại là tôi hại gia đình các cậu?”