Chúc Anh

Chương 10



 

Hôm đó mưa rất to, anh chưa kịp trao cho tôi cái hộp ấy, thì tin dữ về bố anh đã đến.

 

Sau đó, cả hai chúng tôi đều không nhắc lại chuyện đó nữa.

 

“Anh vừa tìm lại được rồi, lát nữa…”

 

Lần này, tôi còn chưa kịp nghe hết câu, thì người đàn ông từng cùng mẹ tôi bỏ trốn — Tề Binh — đột nhiên từ trong bóng tối lao ra, giật lấy điện thoại trong tay tôi ném xuống đất.

 

Ông ta không nói gì, chỉ cười.

 

Nụ cười ấy khiến toàn thân tôi lạnh toát.

 

Tôi lùi lại vài bước, quay đầu định chạy, nhưng chưa kịp ra khỏi con hẻm đã bị ông ta túm tóc kéo ngược trở lại.

 

Ông ta bịt miệng tôi, ép tôi vào tường, lưỡi d.a.o lạnh buốt kề ngay cổ:

 

“Cô đã thả Ninh Ngọc đi, vậy thì giờ… cô thay nó đi.”

 

Thì ra ông ta đã thấy tất cả.

 

Ông ta không hề chịu nhún nhường trước mẹ tôi, chỉ là đang chờ tôi tự sa vào bẫy.

 

Lưỡi d.a.o cứa vào cánh tay tôi từng nhát, từng nhát một, vừa rạch, vừa xé áo tôi.

 

Khi vết rạch thứ ba xuất hiện, Chúc Thừa Tinh tìm tới.

 

Anh và Tề Binh lập tức quấn vào nhau.

 

Tuy anh không yếu thế, nhưng đối phương là kẻ liều mạng, không hề sợ c.h.ế.t, không hề kiêng dè.

 

Tôi kéo lại nửa vạt áo bị xé rách, nhặt điện thoại dưới đất, vừa gọi người, vừa báo cảnh sát.

 

Ngay lúc đường dây được nối, tôi thấy m.á.u bắt đầu trào ra từ bụng dưới của Chúc Thừa Tinh, chiếc áo sơ mi trắng của anh rách toạc, một mảng đỏ thẫm nhanh chóng lan ra, đậm dần, đậm dần…

 

Tề Binh ném con d.a.o xuống, quay đầu bỏ chạy.

 

“A——!”

 

Một tiếng hét xé tan màn đêm.

 

Một bé gái cầm đèn pin đứng không xa,

run rẩy gọi lớn:

 

“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Cứu anh này, anh ấy đang chảy máu!”

 

Người tụ tập càng lúc càng đông, tiếng xôn xao vang lên khắp nơi:

 

“Bị cướp à?”

 

“Đồ khốn, đáng c.h.ế.t thật!”

 

“Nhẹ tay thôi, đừng sốc cậu ta mạnh quá!”

 

“Cô bé, cháu không sao chứ?”

 

Có ai đó đỡ lấy tôi, nhưng tôi cảm giác như bị nhốt trong một chiếc hộp kín, âm thanh quanh mình vỡ vụn, mảnh nào mảnh nấy đ.â.m thẳng vào đầu óc, nghẹt thở, không nghe rõ gì nữa.

 

Tôi không nhớ rõ mình đến bệnh viện bằng cách nào, chỉ nhớ hình ảnh anh được đẩy vào phòng cấp cứu.

 

Các y tá, bác sĩ vội vã đẩy băng ca đi xa dần.

 

Tôi đứng trong hành lang bệnh viện, trời đất quay cuồng, và trong khoảnh khắc đó, một linh cảm lạnh lẽo ập đến.

 

Có lẽ, đây chính là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy Chúc Thừa Tinh còn sống.

 

30.

 

Tôi ngồi bên ngoài phòng cấp cứu cho đến nửa đêm.

 

Từ khung cửa sổ phía sau, gió lạnh lùa vào, khiến tôi run lên, cơn choáng váng lập tức bị xé toạc, tôi tỉnh hẳn, và bắt đầu nhận ra mình đang thật sự sợ hãi.

 

Tôi vịn tường, gần như bò ra khỏi bệnh viện.

 

Khi băng qua đường, một chiếc xe điện bất ngờ lao tới, tông mạnh vào người tôi.

 

Chị gái lái xe nhảy xuống, chỉ thẳng vào tôi mà mắng:

 

“Cô không muốn sống nữa à? Đang gấp đi đầu thai hả?”

 

“Xin lỗi… tôi… tôi…”

 

Tôi lấy hai tay che mặt, nước mắt không ngừng trào ra, nói mãi mà chẳng thành câu:

 

“Tôi… anh ấy… đang cấp cứu… tôi phải về… lấy… lấy tiền…”

 

“…Tôi…”

 

Tôi ôm lấy ngực, gục xuống, bật khóc nức nở:

 

“Tôi phải cứu anh ấy… tôi phải cứu anh ấy…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cô bé, cô không sao chứ?”

 

Chị kia cúi xuống vỗ nhẹ vào mặt tôi, lại khẽ ấn vào bắp chân nơi bị xe đè.

 

Thấy tôi không bị thương nặng, chị thở phào, đỡ tôi dậy, vừa nói vừa dìu tôi lên xe:

 

“Nhà cô ở đâu, tôi chở về.”

 

Tôi ngồi sau xe, vừa nức nở vừa cố ép mình bình tĩnh lại.

 

Chị ấy đưa tôi đến nơi, vỗ vai tôi nhắc chú ý an toàn rồi rời đi.

 

Trong nhà rất yên ắng, không có dấu hiệu ai từng về qua, xem ra mẹ tôi vẫn còn mải trên bàn bài, chưa biết chuyện gì xảy ra.

 

Tôi cố gắng chống đỡ, lục tìm thẻ ngân hàng, gom hết tiền mặt và những thứ đáng giá, rồi quay lưng rời khỏi căn nhà đó, chạy như trốn, như sợ nếu chậm một giây thôi, thì sẽ chẳng bao giờ còn kịp nữa.

 

31.

 

Chúc Thừa Tinh nằm trong phòng hồi sức đặc biệt suốt bảy ngày.

 

Sáng ngày thứ tám, bác sĩ điều trị chính của anh khuyên tôi nên chuyển anh lên bệnh viện tuyến trên.

 

“Bác sĩ… tình hình của anh ấy thế nào rồi?” tôi hỏi.

 

Ông khẽ thở dài:

 

“Cái này… khó nói. Nhưng cô nên báo cho người nhà tới gặp mặt đi. Còn nữa, bên kia…”

 

Ông bỏ lửng câu nói, nhưng tôi hiểu.

 

Bảy ngày qua đã tiêu gần hết số tiền dành dụm của chúng tôi, mà bệnh viện tuyến trên còn tốn kém hơn nhiều.

 

Dù có một tia hy vọng, e rằng chúng tôi cũng không đủ khả năng gánh nổi đến lúc ấy.

 

Tôi nhờ bác sĩ giúp làm thủ tục chuyển viện,

rồi gọi cho mẹ của Chúc Thừa Tinh.

 

Những năm qua, anh và bà gần như không liên lạc, cũng ít khi gặp mặt.

 

Hồi nhỏ, anh không hiểu, đến khi lớn hơn, anh biết mẹ mình đã quyết tâm bỏ rơi hai bố con,

nên chẳng bao giờ dám làm phiền cuộc sống của bà nữa.

 

Nhưng dù sao, trong lòng anh, bà vẫn luôn là “người mẹ tốt nhất”.

 

Lần này đi, không biết anh còn có thể trở về không, nên dù thế nào, họ cũng phải gặp lại nhau một lần cuối.

 

Đó là lần đầu tiên tôi gặp mẹ của Chúc Thừa Tinh.

 

Anh rất giống bà.

 

Bà mặc một chiếc áo nhàu nhĩ, hẳn đã khóc suốt đêm, đôi mắt đẹp ấy giờ đỏ mọng, sưng tấy.

 

Vừa gặp tôi, bà lấy từ trong túi ra một phong bì,

bên trong là những tờ tiền mệnh giá một trăm,

cũ kỹ, lấm lem.

 

“Xin lỗi… dì cũng chẳng có tiền, chỉ gom được ngần này thôi.”

 

Tổng cộng là một ngàn sáu trăm tệ, tôi nhớ rất rõ.

 

Chiều hôm đó, sau khi ra khỏi phòng hồi sức,

bà vẫn ngồi khóc mãi.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

 

Tới hoàng hôn, bà nắm tay tôi, nghẹn ngào nói:

 

“Các con cũng khổ rồi… Nếu… nếu thật sự không còn cách nào khác, thì hãy buông tay đi. Nó sẽ không trách con đâu.”

 

Tôi nhìn khung cửa sổ, gió đập vào lớp kính mỏng, rung lên khe khẽ.

 

Rất lâu sau, tôi mới khẽ đáp:

 

“Vâng.”

 

32.

 

Sau đó, tôi và Chúc Thừa Tinh rất lâu không gặp lại.

 

Đến khi tái ngộ, anh đứng chắn trước sạp hàng của tôi, ánh mắt lạnh buốt, hỏi:

 

“Tại sao cô lại bỏ rơi tôi?”

 

“Không phải tôi muốn bỏ… là vì thật sự không còn cách nào khác…”

 

“Cô chưa từng hối hận, đúng không?”

 

Chúc Thừa Tinh dường như không chịu nổi kiểu lời này, vừa nghe đến là lập tức cắt ngang:

 

“Thôi đi, tôi đã bắt đầu cuộc sống mới, sắp kết hôn rồi. Nói những chuyện này còn có ý nghĩa gì nữa?”

 

Tôi nghẹn lại.

 

Lời đến bên miệng mà không nói được.