Chúc Anh

Chương 9



Vài chục giây trôi qua, tôi cầm lấy một cây kem, đưa lên miệng.

 

Một cây.

 

Hai cây.

 

Họ vẫn đứng đó, không rời đi, nhìn tôi ăn kem lạnh đến run rẩy.

 

Tôi bị đau dạ dày, nhiều nhất chỉ ăn được ba cây, hơn nữa là nôn.

 

Khi đặt que thứ ba xuống, sắc mặt Chúc Thừa Tinh đã trở nên rất khó coi.

 

Đến khi tôi với tay lấy cây thứ tư, anh bỗng nắm chặt cổ tay tôi, giọng khàn đi:

 

“Đừng ăn nữa.”

 

“Không phải anh bảo tôi ăn sao?”

 

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, mặt không biểu cảm:

 

“Với lại, chuyện này thì liên quan gì đến anh?”

 

Tôi hất tay cậu ra.

 

Trong lòng thầm nghĩ, ăn mười một cây kem chắc cũng không c.h.ế.t đâu, nhỉ?

 

Cây thứ tư vừa trôi xuống bụng, cơn đau thắt dữ dội ập đến.

 

Tôi biết mặt mình đã tái nhợt, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản, dùng kiểu tự hành hạ bản thân để che đi nỗi cay xè trong tim.

 

“Đủ rồi.”

 

Chúc Thừa Tinh lại nắm lấy tay tôi, lần này mạnh hơn.

 

Đôi mắt anh đã đỏ hoe, cố nén cơn giận mà hỏi:

 

“Giang Vãn Nhĩ, rốt cuộc cô đang làm gì vậy?”

 

Tôi khẽ ngẩng lên, nở một nụ cười mỏng như sương:

 

“Hóa ra… anh vẫn còn nhớ tôi đấy à, Chúc Thừa Tinh.”

 

Rồi tôi thở dài một hơi, thả lỏng người, và cười, nụ cười run rẩy, mềm yếu, đau đến tận tim.

 

27.

 

Chúc Thừa Tinh nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng không chịu yếu thế, ngẩng đầu nhìn thẳng lại.

 

Tôi có thể tha thứ cho anh vì đã bắt đầu một cuộc sống mới, có thể tha thứ vì anh thật sự quên mất tôi.

 

Nhưng tôi không hiểu, tại sao anh lại cố tình xuất hiện trước mặt tôi, rồi giả vờ như chẳng hề quen biết?

 

Anh muốn ghê tởm tôi sao?

 

Hay muốn nói rằng những năm chúng tôi từng gắn bó chỉ là một trò cười?

 

Thời gian như ngừng lại.

 

Sau cùng, anh buông tay, vẫn không nói một lời.

 

Chú bảo vệ dường như đã hiểu ra điều gì, vỗ đùi cười khan vài tiếng:

 

“Tôi biết mà, hai người nhất định là quen nhau! Ha… ha ha…”

 

Cười xong, chú lại ngập ngừng hỏi Chúc Thừa Tinh:

 

“Vậy… quan hệ hai người là gì?”

 

“Cô ấy là chị tôi.”

 

Tôi sững lại.

 

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Nhớ lại hồi lớp 11, chỉ vì một lần tôi buột miệng nói mình là “chị” của anh, mà anh đã giận suốt hai tuần không thèm nói chuyện với tôi.

 

Còn bây giờ thì sao?

 

Trở về với hiện thực ư?

 

Tôi xòe tay, cười nhạt:

 

“Đúng, trước đây thì có thể coi là vậy, còn bây giờ thì chẳng còn liên quan gì nữa.”

 

“Cũng không hẳn là không liên quan.”

 

Giọng anh lạnh lùng, không chút cảm xúc:

 

“Bây giờ tính ra… là kẻ thù.”

 

Nói xong, anh có lẽ cũng chẳng muốn dây dưa thêm, quay người định đi.

 

Bất chợt tôi thấy mình thật nực cười, không hiểu rốt cuộc vừa rồi mình muốn chứng minh điều gì.

 

Anh giả vờ không quen tôi thì khác gì thật sự quên tôi đâu?

 

Kết cục vẫn vậy, vậy cuộc gặp lại này có ý nghĩa gì chứ?

 

Chẳng lẽ ông trời chỉ muốn vá víu một lời tạm biệt chưa từng kịp nói năm xưa?

 

“Chúc Thừa Tinh.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi gọi anh lại.

 

Có quá nhiều điều muốn nói, nhưng đến khi mở miệng, lời lại mắc nghẹn nơi cổ.

 

Sau cùng, tôi chỉ nói được một câu:

 

“Giờ anh sống tốt như vậy, tôi thật sự mừng cho anh.”

 

Anh khẽ nhếch môi, giọng mỉa mai vang lên, lạnh như gió qua buổi chiều hè:

 

“E rằng… chẳng như cô mong đâu. Hay là cô thấy tôi c.h.ế.t đi thì tốt hơn?”

 

28.

 

Năm tốt nghiệp đại học, chúng tôi định chuyển đến một thành phố khác.

 

Trước khi đi, tôi về nhà ở lại một tháng, cũng chính khi đó, mẹ tôi bất ngờ quay về, cùng với người đàn ông đã bỏ trốn cùng bà năm ấy.

 

Lúc ấy tôi mới biết, ông ta tên là Tề Binh, và giờ đã là chồng hợp pháp của bà.

 

Tôi không biết những năm qua họ đã đi đâu, làm những gì.

 

Tóm lại, mẹ tôi chỉ xuất hiện vài lần, với vẻ mặt đắc ý, khoe rằng giờ mình sống rất tốt, nhưng tiền thì chẳng còn đồng nào, tôi có c.h.ế.t cũng chẳng đòi lại được gì.

 

Tôi lén theo dõi bà nhiều lần.

 

Phát hiện ra bà chẳng khác gì trước kia: vẫn mê bài bạc, nghiện rượu, ngày nào cũng quanh quẩn giữa bàn rượu và bàn bài.

 

Khi hết tiền, bà lại ra ngân hàng rút.

 

Và rồi có một lần, tôi bám theo bà rẽ trái, rẽ phải,

cuối cùng dừng trước một nhà nghỉ cũ kỹ trong một con ngõ hẹp.

 

Tôi đứng dưới ánh đèn đường ngả vàng, nhìn dòng người ra vào nơi đó.

 

Những cô gái trẻ mặt mày tô vẽ đậm, trên người là những bộ váy rẻ tiền, hở hang, bên cạnh họ là những gã đàn ông bụng phệ, ánh mắt đục ngầu tham lam, miệng nở nụ cười dính đầy dầu mỡ.

 

Một cô gái nhỏ đi ngang qua tôi, trông chỉ tầm mười ba, mười bốn tuổi, cái tuổi lẽ ra còn đang học cấp hai, khuôn mặt vẫn chưa kịp hết nét trẻ con, vậy mà đã phải mặc chiếc váy hở nửa ngực,

đôi tay trắng nõn đang bám chặt lấy cánh tay khô khốc của một gã đàn ông.

 

Trời hoàn toàn sụp tối, bỗng một tiếng “rầm” vang lên, từ tầng hai nhà nghỉ có người nhảy xuống.

 

Đó là một cô gái, chân tập tễnh, mặt đầy máu, cố sức chạy về phía tôi.

 

Chỉ hai phút sau, Tề Binh và mẹ tôi từ trong nhà nghỉ lao ra, vừa c.h.ử.i rủa, vừa điên cuồng tìm kiếm.

 

Tôi không kịp suy nghĩ, vội cõng cô gái ấy chạy thẳng ra khỏi con hẻm.

 

Tim tôi đập dồn dập, khi ngoặt qua góc đường, tôi nghe mẹ thở hổn hển nói sau lưng:

 

“Thôi bỏ đi, chạy thì chạy! Tao lại tìm đứa khác!”

 

Tôi đưa cô gái đến phòng khám để xử lý vết thương.

 

Trong lúc bác sĩ băng bó, tôi hỏi:

 

“Nhà em ở đâu? Chị đưa em về nhé?”

 

“Em không có nhà.”

 

“Vậy… định làm gì tiếp theo?”

 

“Có.”

 

Cô nhăn mặt vì đau, khẽ hít một hơi:

 

“Em sẽ đưa… tất cả bọn họ ra khỏi đó.”

 

Tôi sững người nhìn cô ấy.

 

Cô gái chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, bằng đúng tuổi tôi khi bị mẹ bán đi.

 

Trên người cô chi chít thương tích, vết dao, vết bỏng, chồng chéo lên nhau.

Một vết bỏng dài, bắt đầu từ ngực, kéo thẳng ra sau lưng, ghê rợn và nhức nhối đến mức khiến tôi nghẹn lại.

 

Tôi định đưa tay chạm vào cô ấy, nhưng lại thu tay về, hết lần này đến lần khác.

 

Cuối cùng chỉ hỏi khẽ:

 

“Em tên gì?”

 

“Em là Ninh Ngọc.”

 

29.

 

Tôi sợ bị mẹ phát hiện, nên không dám đưa Ninh Ngọc về nhà, chỉ tìm tạm cho cô ấy một chỗ để trú lại.

 

Khi đang trên đường về, Chúc Thừa Tinh gọi điện cho tôi, hỏi sao tôi về muộn thế, bảo rằng anh sẽ ra đón.

 

“Còn giận anh sao? Cả ngày rồi đấy. Về đây, để anh ôm một cái được không?”

 

Sáng hôm đó, chúng tôi cãi nhau.

 

Tôi không chịu ăn sáng cùng anh, lúc anh ra khỏi cửa muốn ôm tôi, tôi lại lạnh lùng đẩy ra.

 

“Em còn nhớ cái hộp anh định tặng em sau khi tốt nghiệp cấp ba không?”

 

Anh nói, gió đêm khẽ thổi, cuốn đi nụ cười nơi khóe môi anh.

 

Tôi nhớ chứ.