Anh đứng ở một khoảng nhỏ phía ngoài lan can, một tay đỡ đứa trẻ, một tay nắm lấy lan can, cố gắng tìm cách đưa đứa bé ra ngoài.
Anh đỡ lấy đứa trẻ nên không thể xuống được, tôi đành phải tự mình trèo lên.
Khi gần đến chỗ anh, theo phản xạ tôi cúi đầu nhìn xuống dưới, tay chân lập tức run rẩy, lý trí không sao điều khiển được cơ thể.
Tôi chỉ có thể bám chặt lấy khung sắt, không thể nhúc nhích.
Thể lực tôi vốn không tốt, cả đời này chưa từng leo cao như vậy.
Lúc nãy vì quá vội nên không kịp nghĩ nhiều, giờ thì bắt đầu choáng váng đầu óc.
Lửa mỗi lúc một lớn, tiếng khóc của đứa trẻ vọng đến.
Tôi trượt chân, suýt chút nữa ngã xuống.
Chúc Thừa Tinh vội vã kéo tôi một cái, lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi.
“Giang Vãn Nhĩ, đừng sợ.”
Anh nhẹ nhàng ấn lấy lòng bàn tay tôi trấn an:
“Chuyển hướng chú ý đi, nói chuyện với anh một chút.”
48.
Tôi sợ mình sẽ ảnh hưởng đến Chúc Thừa Tinh, nên không dám nói ra rằng tôi sợ c.h.ế.t, sợ mình c.h.ế.t, sợ anh c.h.ế.t, cũng sợ đứa bé kia sẽ c.h.ế.t.
Nỗi sợ hãi lan khắp toàn thân, mà tôi lại bất lực, đến cả cây búa trong tay cũng không nhấc nổi.
Ký ức về cảnh Chúc Thừa Tinh nằm trong vũng m.á.u chợt ùa về, tai tôi bắt đầu ù đi, tầm mắt dần mờ, miệng thì lẩm bẩm những lời chẳng đâu vào đâu:
“Ngày hôm đó… có rất nhiều người… nhưng em chẳng nghe được họ nói gì. Trong đầu em chỉ có giọng của anh. Anh nói rất nhiều, mà em chẳng nhớ nổi câu nào. Em chỉ muốn cứu anh. Có một ngày em mơ thấy anh rời đi, em chạy theo sau thế nào cũng không đuổi kịp. Em luôn gọi anh, nhưng anh chưa từng quay đầu nhìn em một lần.”
Tôi cố đè nén nỗi sợ, hỏi anh:
“Chúc Thừa Tinh… em… em phải làm gì bây giờ?”
“Giang Vãn Nhĩ!”
Anh ở tầng trên gọi tôi, tiếng vang dội khiến tôi sực tỉnh.
Rồi tôi nghe anh nói:
“Giang Vãn Nhĩ, bình tĩnh lại! Giờ em hãy gõ vào cửa sổ trước mặt, hỏi xem trong nhà có ai giúp được không.”
Tôi chẳng thể suy nghĩ được gì, chỉ vô thức nghe lời anh, gõ mạnh lên cửa sổ.
Người đàn ông mở cửa sổ ra bị tôi làm cho giật mình.
Tôi cố kìm nén nhịp tim đang đập loạn, vội giải thích:
“Trên kia… trên kia đang cháy, có một đứa trẻ bị mắc kẹt trên lan can!”
Anh ta lập tức quay người chạy đi, vừa chạy vừa hét lớn:
“Mẹ nó ơi dậy mau! Cháy rồi!”
Vài phút sau, anh ta cởi trần, chân đi dép lê chạy ra, trên tay ôm một bình cứu hỏa.
Chỉ mấy động tác, anh ta đã trèo lên chỗ tôi, cầm lấy cây búa sắt, tiếp tục leo lên trên.
49.
Tôi nắm chặt lấy lan can, nghe thấy phía trên vang lên từng tiếng “choang, choang” nặng nề, đó là tiếng búa đập vào khung sắt.
Người đàn ông kia đang ra sức phá lan can, còn Chúc Thừa Tinh dùng tay đỡ, cố gắng che chắn để đứa bé không bị thương.
“Giang Vãn Nhĩ.”
Anh gọi tôi:
“Em bám vào lan can, từ từ leo xuống, đi báo cho mọi người trong tòa nhà biết.”
“Đừng sợ, đừng hoảng, đặt chân thật chắc rồi hãy xuống.”
Khói đen cuộn lên, tràn qua làm mờ cả tầm nhìn.
Tiếng khóc, tiếng kim loại va chạm chan chát, mọi thứ xung quanh hỗn loạn đến cực độ.
Giọng anh lúc gần lúc xa, mơ hồ như vọng từ một nơi xa lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh lại, ép mình giữ cho giọng không run:
“Em không sao, anh lo cho mình đi.”
“Không sao đâu, anh bám chắc lắm, sẽ không rơi đâu. Dù có rơi… cũng không c.h.ế.t được.”
Tôi thầm tự an ủi trong lòng, nín thở, từng chút một lùi xuống.
Khi chân vừa chạm đất, hai chân tôi liền mềm nhũn, ngồi bệt xuống nền.
Lúc này, người trong tòa nhà đã bắt đầu chạy ra.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, ngọn lửa cuộn trào, từng đốm cháy b.ắ.n tung khắp nơi.
Mọi người mang tới nhiều bình cứu hỏa, mỗi tầng đều có người đứng truyền tay nhau chuyền lên.
Từ trên cao, tôi nghe thấy tiếng Chúc Thừa Tinh ho khan dồn dập.
Đứng dưới tầng, tôi đã không còn nhìn rõ khuôn mặt anh nữa.
50.
Tôi lảo đảo chạy đến nhà dân gần đó, tìm được mấy chiếc khăn tay, làm ướt rồi vắt khô, chuyền lên cho tầng trên.
Thấy Chúc Thừa Tinh dùng khăn che miệng mũi cho đứa trẻ, còn bản thân anh thì chẳng kịp che chắn gì.
Tôi vội chạy vào trong tòa nhà, muốn báo cho mọi người biết.
Khi vừa đến cầu thang, tôi ngoảnh lại nhìn anh một cái.
“Ra ngoài hết đi, cháy rồi! Tầng bốn lửa lớn lắm!”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Tôi quay người, vừa chạy vừa hét to.
Tòa nhà này đã cũ nát, nếu lửa không được khống chế, một khi lan rộng thì rất khó cứu.
Người đi lại xung quanh rối loạn, tôi chẳng còn nghĩ được gì, chỉ dựa vào bản năng mà hành động.
Đám người được sơ tán rất nhanh.
Lần cuối cùng tôi chạy xuống, còn chưa kịp ra khỏi tòa nhà thì nghe thấy một tiếng nổ lớn.
Giống như tiếng nổ, lại giống như có thứ gì đó rơi mạnh từ trên cao xuống.
Tiếp theo là những tiếng hét thất thanh vang lên khắp nơi.
Hai chân tôi mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, toàn thân run rẩy.
Trống rỗng.
Tôi chẳng nhớ được gì nữa.
Tất cả ký ức về Chúc Thừa Tinh trong khoảnh khắc ấy bỗng trở nên trắng xóa, tôi không còn nhớ được giọng nói của anh, cũng chẳng nhớ nổi khuôn mặt anh.
“Chúc Thừa Tinh… Chúc Thừa Tinh…”
Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
Tôi gọi tên anh hết lần này đến lần khác, muốn bù lại tất cả quãng thời gian xa cách, muốn nói hết với anh… mọi yêu thương và nỗi nhớ mà tôi chưa kịp nói.
51.
Ngọn lửa thiêu rụi một tấm ván gỗ cũ, rồi tấm ván ấy rơi xuống ban công tầng hai, cuối cùng nặng nề rơi xuống đất, phát ra tiếng “rầm” chói tai.
May mà… không ai bị thương.
Đội cứu hỏa đã lên dập lửa, đứa trẻ được cứu ra ngoài.
Bàn tay Chúc Thừa Tinh bị bỏng, in hằn những vệt đỏ rớm máu.
Anh ôm đứa bé trong lòng, đặt đầu cô bé lên vai mình, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi.
Mẹ đứa bé vừa khóc vừa lao đến, đón con từ tay anh.
Tôi không biết mình đã chạy tới bằng cách nào,
chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt xoay vòng, không rõ là đang tiến về phía trước hay đang lùi về quá khứ.
Tôi như lao đi về phía tương lai, lại như rơi ngược vào những năm tháng đã qua.
Khoảnh khắc bị Chúc Thừa Tinh kéo vào lòng, tôi mới sực tỉnh, thì ra tôi vẫn đang sống trong hiện tại, vẫn đang ở ngay bên cạnh anh.
“Giang Vãn Nhĩ, anh tha thứ cho em rồi. Những gì nói hôm qua, coi như chưa từng nói. Cho dù em không hối hận cũng không sao, ở lại đi… đừng bỏ anh lại một mình nữa.”