52.
Hôm đó, Chúc Thừa Tinh nói với tôi rất nhiều điều.
Anh bảo anh đã lừa tôi, anh không hề định kết hôn.
Cô gái kia không có quan hệ gì với anh, chỉ là vì trước đây cô ấy từng giúp cô giáo Dư, người đã từng giúp tôi, nên anh giúp lại cô ấy một chút.
Việc cô ấy ở nhờ chỉ là trùng hợp, cũng chỉ ở lại một đêm mà thôi.
“Mẹ anh nói em không cần anh nữa, nói em đã đi về phương Nam. Anh không tin.”
“Anh đã đến phương Nam tìm em rất lâu, không nhớ rõ mình đã đi qua những nơi nào… chỉ nhớ là, những nơi đó đều không có em.”
“Đêm qua anh nghĩ suốt một đêm, anh nghĩ có phải mình đã bỏ sót điều gì.”
“Anh chưa từng thực sự muốn từ bỏ, chỉ là muốn em dỗ anh một chút… nhưng sao em lại có thể để anh ở bên người khác?”
Anh áp cằm lên hõm cổ tôi, giọng đầy tủi thân vang bên tai:
“Không được đâu… em không thể như vậy.
Lẽ ra em phải chất vấn anh vì sao bạc tình, phải nói với anh rằng đời này anh chỉ có thể cưới một mình em.”
“Vậy thì bây giờ em nói, giờ nói… còn kịp không?”
Tôi cúi đầu, nước mắt tức thì thấm ướt áo anh:
“Anh không được ở bên người khác, Chúc Thừa Tinh… Là anh nói, anh là cái cây của em, sẽ mãi mãi đứng bên cạnh em, anh không được nuốt lời.”
“Em chưa từng rời bỏ anh, cũng chưa từng đi về phương Nam. Em chỉ là… chỉ là…”
Nước mắt cứ thế tuôn trào, dù tôi có lau thế nào cũng không kịp.
Lúc đó tôi mới nhận ra, thì ra mẹ anh đã lừa tôi.
Bà không hề chuyển lời của tôi đến Chúc Thừa Tinh, thậm chí có lẽ cũng chưa từng kể lại chuyện khi ấy.
Cho nên anh luôn tưởng rằng, tôi vì không chịu nổi áp lực mà buông tay, mới oán trách tôi, trách móc tôi, ép tôi phải thừa nhận mình hối hận.
Tôi khóc đến không nói nên lời.
Tôi không biết phải làm sao, mới có thể bình tĩnh kể cho anh nghe từng chút một những sợ hãi và thương nhớ tôi đã cất giấu suốt những năm qua.
“Đừng khóc nữa được không? Anh sẽ không thất hứa.”
Chúc Thừa Tinh nâng mặt tôi lên, nhẹ nhàng lau nước mắt, rồi kể lại chuyện ngày mình chia xa:
“Mùa đông năm ngoái, anh đ.á.n.h cược với chính mình.”
“Anh nghĩ nếu mùa đông đó tuyết rơi, thì đó là ý trời, anh sẽ quay về tìm em.”
“Cái nơi đó mười mấy năm không từng có tuyết, anh đợi mãi đến lúc lạnh nhất cũng chẳng thấy tuyết rơi.”
“Nhưng anh không cam lòng, anh chạy khắp các vùng lân cận, tìm một nơi có thể có tuyết.”
“Cuối cùng, vào ngày đầu năm mới, anh gặp được một trận tuyết trong một thành phố xa lạ.
Khi đó anh nằm dài trên nền tuyết, thở phào nhẹ nhõm.”
“Đó là ngày anh hạnh phúc nhất trong những năm qua, bởi vì cuối cùng anh hiểu ra, đó không phải là ý trời… mà là khát vọng của anh.”
Anh khẽ chạm trán vào trán tôi, rồi ôm chặt tôi vào lòng, thì thầm bên tai:
“Giang Vãn Nhĩ, em chính là khát vọng của anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi rúc đầu vào hõm cổ anh, dịu dàng đáp lại tình cảm của anh:
“Anh cũng là.”
Là khát vọng của em.
Là cái cây của em.
Là cơn mưa xuân trong giấc mơ, rơi bên khung cửa sổ, rồi rơi vào tim em.
Từ đó… đêm nào cũng ngon giấc.
Phiên Ngoại Chúc Thừa Tinh
1.
Tôi vẫn luôn nghĩ, nếu có dịp gặp lại Giang Vãn Nhĩ, tôi nhất định sẽ trả thù cô ấy, phớt lờ cô ấy, hạ nhục cô ấy, hỏi cho ra lẽ vì sao cô ấy bỏ rơi tôi.
Ký ức liên quan đến cô ấy cứ dừng ở đêm ấy, tỉnh lại thấy mình nằm trong bệnh viện, bên cạnh là mẹ tôi.
Bà khóc đỏ cả mắt, kể rằng bà đã sợ đến mức nào, sợ tôi thật sự bỏ mạng.
Mấy năm nay tôi cũng lén lút đi tìm mẹ, nhưng mẹ tôi đã có gia đình mới rồi, chồng con của bà không ưa tôi, bà cũng luôn cười một cách ngượng ngùng trước tôi.
Rồi tôi thôi không quấy rầy cuộc sống của bà nữa, bà cũng không chủ động liên hệ với tôi. Vậy nên tôi không hiểu tại sao lại là bà.
Ngày chuyển xuống phòng thường, bà ôm tôi khóc đỏ hai mắt.
Tôi hỏi bà Giang Vãn Nhĩ đi đâu rồi, bà lau nước mắt, giọng như luyến tiếc: “Đừng nghĩ đến nó nữa. Nó gọi điện nói sẽ bỏ điều trị, mẹ không đồng ý, nhưng khi mẹ chạy đến thì nó đã bỏ đi rồi.”
“Bỏ đi?”
Tôi không tin. Mẹ tôi căn bản không hiểu Giang Vãn Nhĩ là ai. Chúng tôi quen nhau từ nhỏ, tuổi trẻ lúc nào cũng nhìn về phía nhau, rồi tâm sự với nhau, nương tựa nhau sống.
Chúng tôi như hai cây đứng bên nhau, rễ cắm sâu dưới đất đã quấn vào nhau, sao có thể tự tay chặt bỏ đi một phần thân mình?
Nhưng mẹ tôi không chịu nói thêm. Bà chỉ cần không nói thì tôi chẳng làm gì được, thân thể tôi tổn thương quá nặng, lúc đầu đến cả xuống giường cũng không được.
Bà bảo Giang Vãn Nhĩ vẫn ổn, chỉ là không cần tôi nữa. Bà ngăn cấm tôi liên hệ với thế giới bên ngoài, kiên quyết không cho tôi đi tìm Giang Vãn Nhĩ nữa, có vẻ bà thật sự oán giận cô ấy.
Nếu là ngày xưa, có lẽ tôi sẽ bất chấp tất cả. Nhưng bà ấy vừa mới cứu sống tôi, tôi không nỡ làm tổn thương bà.
Tôi nghĩ giữa hai bên có lẽ có hiểu lầm, chỉ cần tôi khá hơn, bà đỡ giận, tôi sẽ tự đi làm rõ mọi chuyện, gỡ rối tất cả hiểu lầm đó.
Tôi chìm đắm trong hy vọng về tương lai, đếm từng ngày để chờ ngày gặp lại.
Nhưng ngày đó đã không đến, vì tôi nghe thấy mẹ và chồng của mẹ cãi nhau ngoài phòng. Nội dung đại khái là đã tiêu quá nhiều tiền cho việc điều trị của tôi, ông ta không muốn tiếp tục bỏ thêm tiền nữa, bảo mẹ tôi phải tự tìm cách xoay sở.
2.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Tôi không muốn mẹ khó xử. Gia đình bà ấy không có lý do gì phải hy sinh cho tôi.
Ban đầu, mẹ vẫn kiên quyết muốn tôi tiếp tục nằm viện, vì bác sĩ khuyên không nên xuất viện sớm.
Vài ngày sau, họ cãi nhau ngày càng dữ, cuối cùng mẹ cũng không chịu nổi áp lực, đành làm thủ tục cho tôi xuất viện.
Lúc đó tôi vẫn chưa thể xuống giường đi lại. Ban đầu mẹ chăm tôi, nhưng chẳng bao lâu sau bà đi làm, để tôi lại cho chồng bà trông nom.
Trước khi đi, mẹ ngồi bên giường tôi khóc rất lâu, nói xin lỗi tôi, bảo tôi đừng hận bà, bà cũng hết cách rồi.
Tôi khuyên bà đừng lo cho tôi, đừng vì tôi mà phải chịu ấm ức.
Tôi thường nghĩ, không biết bà có bao giờ hối hận về quyết định năm xưa không. Rõ ràng chê bố tôi nhu nhược mà rời bỏ ông, cuối cùng lại lấy một người đàn ông ngay cả khi bà nghỉ một ngày cũng có thể làm ầm ĩ lên.