Tôi cũng chẳng mong cậu sẽ đưa mẹ quay lại đón tôi, nhưng ít nhất cũng phải nhớ đến tôi chứ.
Dù sao chúng tôi cũng đã cùng nhau chịu không biết bao nhiêu trận đòn rồi mà.
Mà thôi…
Trên đời này, chẳng ai có thể mãi mãi ở bên nhau.
Ai rồi cũng sẽ bị bỏ lại.
Sống một mình, cũng đâu có gì là không tốt…
Đúng lúc ấy, cửa phòng bỗng bật mở.
Chúc Thừa Tinh khập khiễng bước vào, đi thẳng đến trước mặt tôi.
Cậu chậm rãi nhấc đũa, gắp miếng trứng rán còn lại bỏ vào miệng, giả vờ giận dỗi:
“Cậu lại dám ăn trứng rán mà không gọi tôi à?”
Tôi sững người nhìn cậu, bỗng dưng bắt đầu nghi ngờ chính mình: Thế giới này… thật sự không có ai có thể ở bên nhau mãi sao?
Chúc Thừa Tinh thì chẳng nghĩ đến mấy chuyện triết lý như thế.
Cậu lôi ra một chiếc vòng tay đính đầy hạt đá nhựa màu sắc, đặt nó vào lòng bàn tay tôi.
“Cậu chẳng phải đã dành dụm tiền chỉ vì cái này sao?”
“Tôi không nỡ xa bố… cũng không nỡ xa cậu.
Với lại, tôi đi rồi… bà ấy sẽ chỉ đ.á.n.h mỗi mình cậu.”
Tôi siết chặt chiếc vòng tay trong tay, không nói gì cả.
Lúc lén đặt lại năm mươi tệ vào chỗ cũ dưới đống áo len, tôi đã âm thầm rơi mấy giọt nước mắt.
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn bị bỏ rơi.
Vậy nên, chỉ cần ai đó tốt với tôi một chút thôi, tôi đã muốn dốc cạn cả trái tim để đáp lại người ta.
Mà Chúc Thừa Tinh… chính là người đối xử với tôi tốt nhất trong tám năm cuộc đời ấy.
Thật ra, ngay từ năm tám tuổi, tôi đã quyết rồi, dù thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu ấy.
7.
Căn nhà này chỉ có hai phòng ngủ.
Trước đây tôi và Chúc Thừa Tinh còn nhỏ, người lớn lúc nào cũng cho rằng trẻ con thì chẳng cần phân biệt nam nữ, nên bố cậu ấy chỉ treo một tấm rèm mỏng ngăn giữa hai chiếc giường đơn.
Năm học lớp 8, Chúc Thừa Tinh chủ động đề nghị chúng tôi nên tách ra ngủ riêng.
Mẹ tôi thì tất nhiên chẳng kiên nhẫn nổi. Bà vứt đại đống quần áo lên sofa, phẩy tay nói:
“Có gì đâu mà nghiêm trọng? Ngoài xã hội người ta đi làm còn trai gái ngủ chung một phòng đấy, ai nói gì được? Nghèo rồi thì đừng có bày đặt bệnh nhà giàu.”
“Nhưng Giang Vãn Nhĩ là con gái.” Chúc Thừa Tinh phản bác.
“Cô ấy nên có một phòng riêng.”
“Con gái thì sao? Tao cũng là con gái mà vẫn lớn lên bình thường đấy thôi.”
Bà liếc tôi một cái, giọng khinh khỉnh:
“Với lại, nó vốn là chị mày. Chị em trong nhà thì có gì phải giữ kẽ?”
“Chị ấy không phải chị em gì của tôi cả.”
Chuyện này giằng co mấy hôm, mẹ tôi dứt khoát bám luôn ở chiếu bạc, chẳng buồn về nhà.
Tôi thì chẳng trông mong gì. Có lúc tôi cãi tay đôi với mẹ, nhưng nhiều khi lại chẳng buồn nói chuyện với bà nữa.
“Cậu mà thật sự muốn một mình một phòng, thì tôi có cách.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc tôi nói vậy, Chúc Thừa Tinh đang cầm thước và bút, không biết đang vẽ gì đó.
Thấy cậu không phản ứng, tôi nói tiếp:
“Tôi có thể dọn sang ở với mẹ, dù sao bố cậu cũng chỉ về vào dịp Tết, lúc đó tôi ngủ ngoài phòng khách mấy hôm là được.”
“Cậu không cần lo. Mẹ tôi mà không chịu thì cùng lắm đ.á.n.h tôi một trận, tôi quen rồi.”
Trời biết, chỉ nghĩ đến chuyện phải sống chung với mẹ thôi cũng đủ khiến tôi buồn nôn.
Nhưng Chúc Thừa Tinh nói đúng, dù là chị em ruột cũng nên tránh điều tiếng, huống chi chúng tôi…
Tôi với cậu ấy…
Tôi và cậu ấy…
Tôi và cậu ấy không phải chị em.
Chắc là… bạn thân đi.
8.
“Cậu thấy sao?” Tôi đưa tay chọc chọc vào người Chúc Thừa Tinh, muốn nghe ý kiến của cậu.
“Xong rồi.”
Cậu quay đầu lại, giơ tờ “bản thiết kế” trong tay lên khoe.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Giữa nhà vệ sinh và phòng ngủ có một hành lang nhỏ. Cuối hành lang là một khung cửa kính, mà đoạn từ cửa sổ tới cửa phòng vừa vặn đủ đặt một chiếc giường nhỏ rộng khoảng 80cm.
Chúc Thừa Tinh rất ít khi xin tiền bố mình, mà mỗi lần xin cũng chẳng bao nhiêu nên ông ấy dĩ nhiên không phản đối.
Cậu dùng số tiền đó mua vài tấm ván về, chia không gian nhỏ xíu ấy thành một “phòng riêng”.
Rồi lại mua thêm một chiếc giường sắt nhỏ, xem như biến góc ấy thành một căn phòng thực thụ.
Khi mẹ tôi về, căn nhà đã trở thành “ba phòng ngủ”.
Bà liếc mắt đảo một vòng, hừ một tiếng rồi cũng chẳng nói gì thêm, thật ra chỉ cần không đụng chạm đến lợi ích của bà, bà cũng chẳng buồn quan tâm.
“Cậu đúng là thiên tài, sao tôi không nghĩ ra nhỉ?”
Tôi ôm chăn hào hứng chạy lại định trải lên giường sắt, nhưng Chúc Thừa Tinh đã nằm xuống trước tôi, hai tay gối đầu, lim dim đôi mắt:
“Ai nói là cho cậu ngủ? Phòng này tôi tốn bao công sức dựng lên, sao có thể dễ dàng để người khác hưởng ké?”
Cậu chỉ tay về phía căn phòng cũ, nửa đùa nửa thật:
“Thôi thì… phòng đó để cậu độc chiếm nhé, nàng tiên đá quý sắc màu, nam nữ thụ thụ bất thân mà.”
Tôi ôm chăn quay lại phòng, vừa đi vừa nghĩ, nếu thế thì chắc tôi và Chúc Thừa Tinh có thể xem là… bạn rất thân, nhỉ?
9.
Chúc Thừa Tinh ngủ trên chiếc giường sắt ấy suốt hai năm.
Lên cấp ba, cậu ấy đỗ vào một trường trung học ở trong thành phố. Năm đó, cả trường tôi chỉ có hai người thi đỗ, tôi thì thiếu mất bảy điểm.
May mà không đỗ. Tôi thầm cảm thấy may mắn, vì tôi biết cho dù có đỗ, mẹ tôi cũng sẽ không cho tôi đi. Khi đó, tôi chỉ càng thêm uất ức mà thôi.
Dù bố của Chúc Thừa Tinh có hồ đồ đến đâu, thì đối với chuyện học hành, ông vẫn rất nghiêm túc. Mẹ tôi hiểu điều đó, nên không dám can thiệp.
Nhưng tôi thì khác. Tôi là con gái bà, nửa cuộc đời này vẫn nằm trong tay bà nắm giữ.
Từ khi Chúc Thừa Tinh lên thành phố, trong nhà lại chỉ còn tôi với mẹ. Có lẽ vì thấy cuộc sống quá nhàm chán, bà bắt đầu uống rượu nhiều hơn.
Mỗi lần say, bà lại mắng chửi: Mắng ông bà ngoại thiên vị, mắng bố tôi là đồ tồi tệ bạc tình, rồi mắng cả bố của Chúc Thừa Tinh là kẻ vô dụng.
Cứ thế lặp đi lặp lại những lời đã nói đến nhàm chán, thỉnh thoảng cũng có chút “đổi mới”, chẳng hạn như:
“Mày nhìn Chúc Thừa Tinh rồi lại nhìn mày xem. Có người sinh ra đã là rác rưởi, nó là gì, mày lại là cái gì?”
Lúc này đây, mẹ tôi đã đối xử tốt với Chúc Thừa Tinh hơn nhiều, bởi vì cậu ấy trở thành công cụ làm thỏa mãn lòng hư vinh lớn nhất của bà.