Chúc Anh

Chương 4



 

Mỗi lần họp phụ huynh, bà đều ra dáng nổi bật, hãnh diện vô cùng.

 

Chúc Thừa Tinh là một đứa trẻ cực kỳ triển vọng, nhờ cậu, người ngoài nhìn mẹ tôi cũng bằng con mắt khác.

 

Buổi họp phụ huynh năm lớp 11, trường của Chúc Thừa Tinh tổ chức rất long trọng.

 

Sau phần phát biểu riêng của từng lớp, còn có cả buổi họp toàn trường.

 

Tôi đi cùng mẹ, giành được một chỗ ngồi trong hội trường. Khi Chúc Thừa Tinh lên phát biểu, tôi ngồi ngay phía dưới, bên phải bục giảng.

 

Cậu ấy lại cao hơn rồi, nhưng dáng vẻ thì không thay đổi mấy, vẫn sạch sẽ gọn gàng, ánh mắt trong veo.

 

Khi nói chuyện, đôi mắt ấy lấp lánh như có sao trời, như thể chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm tới.

 

Cậu ấy không còn ngây thơ như hồi bé, nhưng vẫn tràn đầy kỳ vọng với thế giới này.

 

Lúc kết thúc bài phát biểu, cậu dừng lại một chút, rồi bất ngờ nở nụ cười về phía tôi.

 

Tôi cảm giác như ánh mắt cậu chạm vào mình, nhưng rồi lại cảm thấy có lẽ không phải, bởi cô gái ngồi cạnh tôi cũng đang mỉm cười đáp lại, còn giơ tay làm một động tác gì đó mà tôi không hiểu nổi.

 

Tôi vội vàng cúi đầu xuống.

 

Mấy hành động người ngoài nhìn không ra kia chẳng phải chỉ có mấy đôi “tiểu tình nhân” mới có sao?

 

Ít nhất thì… tôi và Chúc Thừa Tinh chưa từng có động tác nào chỉ hai đứa mới hiểu.

 

10.

 

Bên dưới sân khấu vang lên một tràng pháo tay, mẹ tôi chỉ tay về phía Chúc Thừa Tinh, lớn tiếng khoe khoang:

 

“Đó là con trai tôi, con trai tôi đấy!”

 

Vừa kết thúc buổi lễ, bà đã lập tức chạy tới chỗ Chúc Thừa Tinh, tôi lặng lẽ đi theo phía sau.

 

“Tôi quay video rồi, gửi cho bố con xem, để xem anh ta còn dám nói tôi không quan tâm con nữa không. Tôi nghĩ…”

 

“Con sao thế? Sao mặt con trông nhợt nhạt vậy, không khỏe à?”

 

Chúc Thừa Tinh phớt lờ bà, vòng qua một bên, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào má tôi, hỏi khẽ:

 

“Chút nữa…”

 

“Chúc Thừa Tinh, cậu còn ở đây à?”

 

Cô gái lúc nãy ngồi cạnh tôi đi tới, mặc đồng phục giống cậu, giọng nói mang theo nụ cười, lúm đồng tiền nơi khóe miệng trông vừa tinh nghịch vừa xinh xắn.

 

“Thầy Hứa gọi cậu qua đó kìa.”

 

Nói xong, cô còn ngọt ngào gọi mẹ tôi một tiếng “dì ạ”, khiến mẹ tôi cười híp cả mắt, hỏi luôn:

 

“Nhà cháu làm nghề gì vậy?”

 

“Mẹ!” tôi khẽ gọi, định ngăn lại.

 

“Mẹ cháu là giáo sư, bố cháu làm kinh doanh ạ.”

 

Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì họ đã bắt đầu trò chuyện rôm rả.

 

Một hỏi một đáp, rất nhanh đã nói được mấy câu. Cuối cùng, cô ấy mới chú ý đến tôi, hơi nghiêng đầu, tò mò hỏi:

 

“Xin lỗi, bạn là…?”

 

Tôi đang mải suy nghĩ đâu đâu, bị hỏi bất ngờ nên giật b.ắ.n mình, theo phản xạ buột miệng đáp:

 

“Tôi là chị của Chúc Thừa Tinh.”

 

Sắc mặt Chúc Thừa Tinh lập tức sa sầm lại.

 

Tôi không ngờ chỉ vì một chữ “chị” ấy… mà cậu ấy đã im lặng không nói chuyện với tôi suốt hai tuần liền.

 

11.

 

Tuần thứ ba, mẹ tôi thua sạch tiền tiết kiệm trong nhà, mấy vạn tệ, và bà đem tôi bán đi.

 

Tôi chẳng hề hay biết gì cả.

 

Vừa tan học buổi tối, bước chân vào cửa đã bị một nhóm người khống chế, kéo thẳng lên xe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tay chân tôi bị trói, mắt bị bịt kín, chỉ nghe thấy tiếng gió rít bên tai.

 

Trong xe thỉnh thoảng có người nói chuyện, giọng là phương ngữ, nhưng tôi vẫn hiểu được đại khái.

 

Tôi đoán chắc cũng không phải đi xa lắm.

 

Đường đi không xóc, chắc cũng chẳng phải vùng hẻo lánh.

 

Tối hôm đó, họ đưa tôi đến một căn nhà dột nát, nhốt vào trong.

 

Một bà lão gầy yếu mang cơm đến, nói với tôi:

 

“Đừng sợ, chúng tôi sẽ không làm hại cô, cũng không bắt cô sinh con đâu.”

 

Nghe giọng bà, tôi hiểu sơ qua câu chuyện.

 

Nhà bà mấy năm nay gặp vận đen: Con gái bị chồng đ.á.n.h cho sống dở c.h.ế.t dở, cháu trai lớn thì c.h.ế.t đuối khi đi chơi ở sông, con dâu bỏ trốn theo người khác, con trai lại gặp t.a.i n.ạ.n xe, tổn thương não.

 

Trong nhà ngoài bà, chỉ còn ông lão nằm liệt giường và một đứa cháu nhỏ vừa mới bập bẹ biết nói.

 

Bà đi xem bói, thầy nói muốn đổi vận thì phải có một người phụ nữ vào nhà, mà tuổi, ngày sinh, giờ sinh phải hợp mệnh.

 

Bà đã nhờ người tìm khắp nơi, mãi mới nghe ngóng được tin từ mẹ tôi.

 

“Ban đầu cô ấy không chịu đâu,” bà lão nói, “nhưng không hiểu sao sau đó lại đồng ý.

Hôm qua cô ấy gọi điện, tôi liền cho người đến đón cô.”

 

“Bà bị bà ấy lừa rồi.”

 

Tôi nói, giọng bình tĩnh đến lạ:

 

“Bà ta hoàn toàn không biết ngày tháng năm sinh của tôi. Tôi là đứa trẻ bị bà ta nhặt về nuôi.”

 

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Bà lão tròn mắt, không tin.

 

Tôi lại nói tiếp:

 

“Nếu bà không tin, cứ gọi hỏi lại. Bà ta còn có một đứa con gái ruột, nhưng mất từ nhỏ. Lúc ấy bà ta quá đau lòng, nên mới nhặt tôi về.”

 

“Có người mẹ nào nỡ bán con ruột mình đâu.

Bà thử nghĩ xem, nếu là con gái bà, bà có nỡ bán không?”

 

Trên gương mặt bà lão, lần đầu tiên hiện lên vẻ hoang mang.

 

Kiểu người như bà, tôi từng gặp rồi, ngu dốt, cổ hủ, nhưng thương con.

 

Khi kể về những chuyện bi t.h.ả.m trong nhà, điều đầu tiên bà nhắc đến là con gái, thậm chí còn rơi nước mắt.

 

Điều đó chứng tỏ, cái c.h.ế.t của con gái chính là nỗi ám ảnh cả đời bà.

 

Một người như thế, chắc chắn sẽ không nỡ bán con ruột của mình.

 

Trước kia, bà ta không nghi ngờ mẹ tôi làm giả ngày sinh vì không nghĩ tới.

 

Nhưng giờ tôi đã khơi ra chuyện đó, bà nhất định sẽ đi xác minh, vì trong mắt bà, chuyện này liên quan đến mạng sống cả gia đình.

 

12.

 

Tôi rất may mắn, may mắn vì bị bán vào nhà này là để “đổi vận”, chứ không phải để sinh con nối dõi.

 

Ít ra thì mẹ tôi vẫn chưa độc ác đến tận cùng.

 

Tôi vẫn còn cơ hội để thoát ra.

 

Bà lão nhốt tôi trong nhà, tính toán suốt hai ngày.

 

Đến ngày thứ ba, cuối cùng bà không kìm được nữa, gọi thêm mấy người thân định cùng nhau đi tìm mẹ tôi hỏi cho rõ.

 

Vừa mới bịt mắt tôi lại, chưa kịp ra khỏi ngõ thì hai chiếc xe lao đến, thắng gấp ngay bên cạnh đám người.

 

Chúc Thừa Tinh kéo mẹ tôi từ trên xe xuống, cửa xe bật mở, mọi người trong xe cũng đồng loạt bước ra.

 

Người đứng sau lưng Chúc Thừa Tinh là lớp trưởng phụ trách thể dục, cậu ta cao lớn, vai rộng, đứng đó như một bức tường.

 

Sau lưng cậu ta là một cô bạn nhỏ nhắn, chính là người từng ngất xỉu khi chạy thể d.ụ.c mấy tuần trước, hôm đó chính tôi đã cõng cô ấy đến phòng y tế.

 

Ở đó còn có bác bảo vệ tôi vẫn chào mỗi sáng trước cổng trường, một cậu bạn bỏ học sớm đi học nghề mộc, cả cô giáo từng mắng tôi cẩu thả…