Những người trong cuộc sống của tôi, những người tôi từng dành thiện ý cho, và những người từng đối tốt với tôi, tất cả giờ đây đều đứng ở đây, vì tôi.
Vì tôi, đứa con gái bị chính mẹ ruột bán đi,
đứa trẻ bị thế giới này vứt bỏ.
Tôi từng thề, từng oán hận, từng mong một ngày sẽ cùng cái thế giới bất công này cùng c.h.ế.t đi.
Nhưng khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nhận ra…
Tôi… không nỡ.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Gia đình kia vốn dĩ cũng hèn yếu, thấy tình thế như vậy liền nhào tới đòi lại mấy vạn tệ, chẳng còn để tâm đến tôi nữa.
Trên đường về, Chúc Thừa Tinh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Lúc ấy tôi mới thấy bàn tay cậu chi chít vết thương, toàn là do bị mảnh kính cứa vào.
Về đến nhà, tôi mới biết, cậu đã liều mạng với mẹ tôi.
Hôm tôi bị bắt đi, cậu gọi điện về nhà tìm tôi.
Mẹ tôi qua loa nói dối vài câu để lấp liếm.
Cậu không yên tâm, lại gọi tiếp, giả vờ nói mình bị bệnh, bảo tôi gọi lại.
Đến ngày hôm sau vẫn không thấy tin tức, cậu bắt đầu cảm thấy có điều gì đó sai.
Cậu xin phép nghỉ học, lập tức quay về.
Ban đầu mẹ tôi không coi trọng, nghĩ cậu chỉ làm to chuyện.
Nhưng khi cậu lật tung cả bàn bài của bà, kéo bà ra đồn cảnh sát báo án, mẹ tôi vừa khóc vừa la, cố biến chuyện này thành “mâu thuẫn trong gia đình”.
Chúc Thừa Tinh biết, chỉ cần mẹ tôi c.ắ.n răng không nói, cậu sẽ không thể nào biết được tung tích của tôi.
Vì thế cậu phát điên, đập phá đồ đạc trong nhà, rồi cầm một nắm mảnh kính, dọa sẽ c.h.ế.t cùng bà.
Lúc ấy, bà mới thật sự sợ.
Sợ bên kia đông người, cậu liền chạy đi tìm những người quen biết, nhờ họ giúp đỡ, cùng mình đi tìm tôi.
May mắn là tôi và cậu, cả hai đều không phải loại người khiến người ta chán ghét.
Những người sẵn sàng giúp đỡ có rất nhiều.
Và chính nhờ thế, tôi mới được cứu.
13.
Tối hôm đó, sau khi bôi t.h.u.ố.c cho Chúc Thừa Tinh xong, tôi quay về phòng.
Cả hai chúng tôi đều giả vờ thoải mái, chẳng nói gì nhiều, chỉ bảo nhau nghỉ ngơi cho tốt.
Nửa đêm, tôi trằn trọc mãi không ngủ được, liền ra ngoài lấy nước uống.
Vừa mở cửa, tôi phát hiện Chúc Thừa Tinh vẫn đang ngồi trước cửa phòng tôi, giữ nguyên tư thế khi tôi vừa bước vào.
“Cậu… sao thế…”
Tôi ngồi xổm xuống cạnh cậu, rồi phát hiện cậu đang khóc, cả người run rẩy.
Tôi muốn an ủi cậu, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, nhưng ngay khoảnh khắc chạm vào, cậu lại run lên dữ dội hơn.
Trong ánh trăng mờ nhạt, tôi thấy rõ trong đôi mắt cậu đầy ắp nỗi sợ hãi.
Giây tiếp theo, chúng tôi ôm chặt lấy nhau.
Chặt đến mức như muốn hòa tan vào nhau, như muốn dùng hơi ấm cơ thể để sưởi ấm những năm tháng đã bị vùi dập, như thể đang cố trao trái tim mình cho người kia.
Cứ thế, số phận của chúng tôi âm thầm gắn chặt lấy nhau.
14.
Tôi biết mẹ mình bên ngoài có vài mối quan hệ mập mờ, chuyện đó tôi không lạ.
Còn bà đã “lo liệu” thế nào để vụ việc kia rơi vào im lặng, tôi cũng chẳng rõ.
Tóm lại, mọi chuyện cứ thế trôi qua, không ai nhắc lại nữa.
Tôi và Chúc Thừa Tinh đều khuyên nhau: Điều quan trọng nhất bây giờ là học hành và tìm cách thoát khỏi nơi này.
Chúng tôi không quyền không thế, chẳng có cách nào phản kháng, chỉ có thể tạm thời nhún nhường.
Nhưng Chúc Thừa Tinh vẫn không yên tâm.
Trước khi quay lại trường, cậu đưa tôi đến gặp cô chủ nhiệm cũ của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô họ Dư, là người có tiếng nói trong trường, tính cách chính trực, từng vì bênh vực học sinh mà tranh cãi với ban giám hiệu không biết bao nhiêu lần.
Cô rất quý Chúc Thừa Tinh, từng nói cậu là học sinh giỏi nhất mà cô từng dạy.
Chúc Thừa Tinh nhờ cô Dư giúp tôi xin ở nội trú, như vậy tôi sẽ không phải về nhà, bên cạnh luôn có người, sẽ không xảy ra những chuyện như trước nữa.
Còn tiền ký túc xá, cậu nói sẽ tìm cách xoay xở.
Cuối cùng, cậu còn cúi đầu tha thiết nhờ cô quan tâm chăm sóc tôi nhiều hơn.
Cô Dư không hứa hẹn gì, chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Yên tâm, tôi là giáo viên.”
Chúc Thừa Tinh cúi đầu thật sâu, vành mắt đỏ hoe.
Tôi cũng cúi chào cô giáo ấy.
Khi ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Chúc Thừa Tinh.
Tôi suýt nữa bật khóc, nhưng cuối cùng vẫn cố nở một nụ cười với cậu.
Cậu thấy không, thế giới này… vẫn còn yêu thương chúng ta.
15.
Năm lớp 12, không ngoài dự đoán, tôi phát hiện trong sách của Chúc Thừa Tinh kẹp một bức thư.
Lá thư chưa được bóc, nét chữ trên phong bì thanh thoát mềm mại, khiến tôi lập tức nghĩ tới cô gái nhỏ có lúm đồng tiền khi cười hôm trước.
Tôi nhìn chằm chằm vào mấy chữ trên bì thư rất lâu, chúng như muốn nhảy bật ra khỏi mặt giấy.
Cuối cùng, tôi giả vờ như không có gì, lặng lẽ nhét lại vào trong sách, rồi đi tìm Chúc Thừa Tinh đang chơi bóng rổ.
Sân bóng nhỏ lắm, chỉ có mình cậu ấy.
Tôi đứng bên lề hét với vào, cố tỏ ra bình thường, lên giọng một cách nghiêm túc:
“Tôi… tôi cảm thấy, điều quan trọng nhất của chúng ta bây giờ là học hành chăm chỉ, cậu thấy đúng không?”
Cậu ném bóng vào rổ, quay đầu lại, khó hiểu nhìn tôi:
“Cậu nghĩ tôi chưa đủ chăm chỉ à?”
“Không… không phải vậy. Ý tôi là…”
Tim tôi đập thình thịch không kiểm soát nổi, lời ra khỏi miệng càng lúc càng loạn:
“Ý tôi là… tuổi này, chúng ta đừng để bị thế giới phù hoa ngoài kia làm xao nhãng… Cậu… cậu nói có đúng không?”
“Phù hoa gì? Sao mà xao nhãng?”
Cậu ấy chẳng hề để tâm, hoàn toàn không bắt nhịp được với tôi đang nói gì.
“Không có gì.”
Tôi mất hứng, quay lưng bước đi mấy bước, rồi lại ngoái đầu hét lớn về phía cậu:
“Chúng ta đã nói là sẽ kiếm thật nhiều tiền trước, cậu còn nhớ không?”
Cậu dừng tay, ngẩng lên đáp:
“Dĩ nhiên là nhớ.”
“Vậy thì tốt.”
Tôi xoay người bỏ chạy.
Gió mùa hè ùa qua bên tai như reo vui, như thể tôi vừa nhận được một lời hứa.
Tôi đem tất cả hoang mang bất an ném lại sau lưng, bởi vì…
Ít nhất là bây giờ, cậu ấy vẫn ở bên tôi.
16.
Chúc Thừa Tinh có đọc bức thư đó không, và cậu đã hồi âm thế nào cho người gửi, tôi hoàn toàn không biết.
Hoặc cũng có thể là… tôi không dám biết.
Tôi giống như một mầm cây úa vàng mọc trong góc tối, chỉ cần ánh nắng quá chói chang, tôi liền hoảng sợ.
Tôi sợ ánh nắng đó sẽ cướp mất đi mầm cây dưới mặt trời kia, nhưng tôi lại chẳng thể làm gì cả.
Tôi không thể soi sáng cuộc đời ai, không thể khống chế được cảm xúc của mình, càng không thể ngăn cản bất cứ ai yêu nhau.
Khi đi ngang qua những hàng cây, tôi luôn để ý tới cái cây gầy yếu nhất, ủ rũ nhất, thiếu sức sống nhất.