Chúc Anh

Chương 7



 

Tôi đẩy cửa xông vào, thấy cậu đang ngồi xổm trong góc phòng, hai tay buông thõng yếu ớt.

 

Khuôn mặt cậu tái nhợt, môi trắng bệch, ánh mắt trống rỗng vô hồn, cả người như đã c.h.ế.t đi một nửa.

 

Những lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng.

 

Tôi lấy bánh mì và nước, chậm rãi đưa từng chút một vào miệng cậu.

 

Cậu rất ngoan, tôi kiên nhẫn đút, cậu lặng lẽ ăn.

 

Chỉ cần còn chịu ăn là tốt rồi, tôi nghĩ thầm.

Rồi khẽ nói:

 

“Tôi để đồ ăn ở đây nhé, cậu nhớ phải ăn đấy. Mẹ tôi… mẹ tôi có chút chuyện, tôi đi tìm bà. Cậu phải nhớ ăn cho đàng hoàng, được không?”

 

Tôi nửa quỳ trước mặt cậu, dang tay ôm lấy thân thể gầy gò ấy, khẽ vuốt tóc cậu, thì thầm bên tai:

 

“Chờ tôi một chút thôi, tôi sẽ quay lại ngay.”

 

21.

 

Tôi không nỡ quá tàn nhẫn với Chúc Thừa Tinh,

nên không dám nói cho cậu biết những điều mình đang nghi ngờ.

 

Tôi tìm khắp mọi nơi mẹ tôi có thể đến, cửa hàng tạp hóa nơi bà thường chơi bài, tiệm bánh ngọt bà hay lui tới, và cả nhà của người dì hay cùng bà xì xào chuyện thiên hạ.

 

Mọi người đều nói mấy năm nay, mẹ tôi thân thiết với một người đàn ông từ nơi khác đến,

mỗi lần đ.á.n.h bài đều dắt ông ta theo.

 

Cuối cùng, họ cho tôi địa chỉ phòng trọ của người đàn ông ấy.

 

Khi tôi tìm đến, họ đang ngồi trong một chiếc xe van, chuẩn bị rời đi.

 

“Mẹ!”

 

Tôi vội vã chạy tới, đập mạnh vào cửa kính, vừa gõ vừa hỏi:

 

“Mẹ đi đâu vậy?”

 

“Ra ngoài vài hôm, mẹ để lại cho con mấy trăm tệ trong phòng rồi, mẹ sẽ sớm về thôi.”

 

Bà muốn gạt tay tôi ra, nhưng tôi vẫn nắm chặt mép kính xe, không chịu buông.

 

Bà tức giận hét lên:

 

“Tránh ra! Con quỷ đòi nợ, biến đi cho tao!”

 

Người đàn ông trong ghế lái bấm nút, kính xe từ từ kéo lên, cắt vào tay tôi hai đường đỏ hằn rớm máu.

 

“Mẹ không thể đi! Mẹ phải trả lại tiền cho Chúc Thừa Tinh. đó là tiền của cậu ấy, là tiền của bố cậu ấy để lại!”

 

Tôi vừa khóc vừa gào lên:

 

“Tại sao chứ? Vì sao mẹ lại đối xử với chúng con như vậy?”

 

Bao nhiêu năm uất nghẹn, bất bình, khổ sở dồn nén trong lòng, giờ phút ấy như bùng nổ. Vì tôi, và vì cả Chúc Thừa Tinh.

 

Lúc đó trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất:

Phải giúp Chúc Thừa Tinh lấy lại số tiền mà bố cậu để lại, để ít nhất sau này cậu không phải sống khổ như thế nữa.

 

“Mẹ, mẹ ơi… con xin mẹ… Mẹ trả lại tiền cho cậu ấy đi. Con sẽ nghỉ học, con đi làm, con kiếm được bao nhiêu đều đưa cho mẹ hết, mẹ buông tha cho cậu ấy đi, được không?”

 

Từ nhỏ đến lớn, tôi rất hiếm khi chịu nhún nhường trước mẹ.

 

Ngay cả khi bị bà đ.á.n.h đến không đi nổi, tôi vẫn cứng đầu nói mình không sai.

 

Nhưng hôm đó, tôi thật sự quá mệt rồi.

Đến mức nghĩ rằng nếu mẹ muốn kéo tôi đi c.h.ế.t cùng, tôi cũng bằng lòng.

 

Nếu giữa tôi và Chúc Thừa Tinh phải có một người được sống yên ổn, thì người đó nên là cậu ấy.

 

Còn nếu trên đời này nhất định phải có ai đó gánh chịu nghiệp chướng mà mẹ đã tạo, thì người đó… phải là tôi.

 

22.

 

Tôi khóc đến ướt đẫm cả khuôn mặt, trời bắt đầu đổ mưa.

 

Máu từ bàn tay bị kẹt trượt dài theo kính xe, hòa vào nước mưa.

 

Mẹ tôi cau mày, mắng một câu:

 

“Xui xẻo thật.”

 

“Đi thôi.” Bà quay đầu, chẳng thèm nhìn tôi, còn hối thúc người đàn ông kia: “Nhanh lên.”

 

Kính xe từ từ hạ xuống, tôi biết họ đang chờ tôi tự buông tay.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Nhưng tôi không buông.

 

Từ nhỏ tôi đã hiểu, tiền đôi khi còn quý hơn mạng.

 

Dù có phải c.h.ế.t, tôi cũng phải giành lại được số tiền ấy.

 

Người đàn ông khởi động xe.

 

Trong khoảnh khắc ấy, đầu tôi trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng gào của Chúc Thừa Tinh:

 

“Giang Vãn Nhĩ! Cậu điên rồi sao?”

 

Cậu lao đến, ôm chặt lấy tôi, cố kéo tay tôi ra:

 

“Buông ra đi! Cậu muốn cả hai cùng c.h.ế.t à? Buông tay!”

 

Trên trời lóe lên một tia chớp dài chói lòa.

 

Chiếc xe van lao đi, biến mất trong màn mưa.

 

Tôi và Chúc Thừa Tinh ngã nhào xuống ven đường.

 

Nhìn đôi tay trống rỗng của mình, tôi chỉ biết lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu:

 

“Hết rồi… không còn nữa… không còn nữa…”

 

Mẹ tôi là người nhẫn tâm, một khi đã đi thì sẽ không quay lại.

 

Tiền, cũng không bao giờ lấy lại được.

 

Tôi buông thõng tay, gào khóc nức nở trong mưa.

 

“Không sao đâu… không sao nữa rồi.”

 

Chúc Thừa Tinh kề cằm lên đỉnh đầu tôi, ôm trọn tôi vào lòng.

 

 

Nhưng tôi đã hoàn toàn mất kiểm soát, không nghe thấy gì, chỉ lẩm nhẩm những tiếng vô nghĩa.

 

Đêm đó, cậu cõng tôi trở về ngôi nhà nơi chúng tôi lớn lên.

 

“Bà ta đi rồi cũng tốt. Không còn ai mắng cậu, không còn ai trừng mắt nhìn cậu nữa. Cậu không cần sợ gì hết. Tiền… sau này sẽ kiếm được, kiếm thật nhiều.”

 

Cậu đặt lọ cồn y tế bên cạnh, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, định giúp tôi băng bó.

 

Nhưng tôi không hợp tác, chỉ đờ đẫn nhìn vào khoảng không, hai tay nắm chặt không chịu mở ra.

 

Tôi không thể tha thứ cho chính mình.

 

Cơ hội đã ở ngay trước mắt, vậy mà tôi lại không giữ được.

 

Nếu tôi cố thêm một chút, nếu tôi liều mạng hơn một chút, có lẽ tôi đã lấy lại được tiền cho cậu ấy rồi.

 

Tôi nắm tay thật chặt, đến mức Chúc Thừa Tinh phải cố gắng tách từng ngón tay tôi ra.

 

Chúng tôi đều bướng bỉnh, không ai chịu nhường, cứ thế giằng co.

 

Cho đến khi m.á.u lại rỉ ra từ kẽ tay, cậu bỗng buông tôi ra, rồi ném mạnh chai cồn vào tường.

 

“Bộp!”

 

Âm thanh vang lên chát chúa trong căn phòng trống.

 

Đôi mắt Chúc Thừa Tinh đỏ rực, cậu cúi đầu, khàn giọng hỏi:

 

“Giang Vãn Nhĩ… cậu muốn dồn tôi đến phát điên sao?”

 

23.

 

“Đúng, bố tôi, một con người bằng xương bằng thịt đã ra đi như thế đấy, chỉ để lại một khoản tiền, nhưng khoản tiền ấy… không phải là ông ấy.”

 

“Dù có hay không có số tiền đó, ông ấy cũng không thể sống lại, cậu hiểu không?”

 

“Cậu tưởng tôi thật sự rộng lượng đến thế à?”

 

“Nhưng bà ta là người như thế nào, cậu biết rõ. Tôi dám đ.á.n.h cược sao?”

 

“Tôi có thể tha thứ cho bà ta đã ngược đãi tôi,

có thể tha thứ vì bao năm bà ta đã đảo lộn phải trái trắng đen, thậm chí tôi có thể nhắm mắt để mặc bà ta lấy đi khoản tiền kia…”

 

“Nhưng tôi… không thể mất cậu.”

 

Chúc Thừa Tinh ngồi xổm xuống trước mặt tôi, hai tay nâng khuôn mặt tôi lên.

 

Cậu nhìn thẳng vào mắt tôi, nói:

 

“Trời cao đối xử với tôi chưa bao giờ tốt, tôi từng oán trách vô số lần, nhưng tôi cũng biết ơn vô số lần, biết ơn vì cậu đã bước vào cuộc đời tôi.”