Chúc Anh

Chương 8



“Cậu đối với tôi… chỉ là vì áy náy sao?”

 

“Là vì cảm giác tội lỗi đè nặng đến mức không thể thở, nên mới bất chấp tất cả, thậm chí liều mạng để ‘trả nợ’ sao?”

 

“Cậu có biết điều khiến tôi đau nhất là gì không?”

 

“Không phải sự tàn nhẫn của bà ta, cũng không phải khoản tiền đó, mà là… sự thương hại của cậu.”

 

“Sự thương hại ấy khiến tôi cảm thấy mình thật sự đáng thương.” 

 

“Những người chịu khổ trên thế gian này… chẳng lẽ không xứng đáng được yêu sao?”

 

“Tình yêu của họ… chỉ có thể đổi lấy sự bố thí của người khác thôi ư?”

 

Giọng cậu run run.

 

Từng giọt nước mắt của tôi rơi xuống không ngừng.

 

Tôi nghẹn ngào hỏi lại cậu:

 

“Những người từng chịu khổ… thật sự không xứng đáng để yêu người khác sao? Tình yêu của họ… chỉ đáng bị người đời xem như sự thương hại hay sao?”

 

Tôi đưa tay vuốt nhẹ mắt cậu, đôi mắt đỏ hoe, rồi cúi xuống, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên đó.

 

“Chúc Thừa Tinh, cậu hiểu rồi chứ?”

 

24.

 

Khi tỉnh dậy, đã là mấy năm sau.

 

Thế giới trở nên thật lạ lùng và vô lý.

 

Người từng xuất hiện trong giấc mơ của tôi đêm nào, khuôn mặt ấy, giờ cũng đã trở nên mơ hồ.

 

Mỗi lần giật mình giữa đêm, tôi đều nhớ rất rõ: Tôi và Chúc Thừa Tinh… đã xa nhau rất lâu rồi.

 

Chúng tôi gặp lại vào một ngày thứ bảy bình thường.

 

Trời nắng gắt đến chói mắt.

 

Tôi đẩy chiếc xe nhỏ bán kem bạc hà, len qua đám đông ồn ã.

 

Một nhóm học sinh đằng sau vừa đùa giỡn vừa xô tới, va mạnh khiến tôi ngã xuống đất.

 

Những cây kem rơi tán loạn, tan chảy, nước hòa cùng bụi bẩn loang ra khắp mặt đường, vừa bẩn, vừa dính, vừa lạnh buốt.

 

Một cô gái đứng bên cau mày, vội nhấc gấu váy tránh ra.

 

Tiếng xì xào vang lên từ bốn phía.

 

Ánh nắng chói lòa khiến tôi gần như không mở nổi mắt, một tay chống xuống đất, đầu óc choáng váng.

 

“Không sao chứ?”

 

Một bàn tay vươn đến, đỡ lấy tôi.

 

Mọi thứ xung quanh bỗng nhòe đi, chỉ còn lại hình dáng của anh, được ánh sáng mỏng manh viền quanh.

 

Trong thoáng chốc, cơn gió mùa hạ, bầu trời đầy sao, và ánh mắt anh nhìn tôi năm nào, tất cả như sống dậy trong tâm trí.

 

“Các anh quen nhau à?”

 

Giọng cô gái bên cạnh anh dịu dàng vang lên, cô  ấy cũng cúi xuống giúp tôi nhặt lại đồ.

 

“Không quen,” anh đáp, “chỉ thấy cô ấy vất vả quá thôi.”

 

Anh buông tay, giúp tôi dựng lại chiếc xe, rồi nhẹ giọng dặn dò:

 

“Cẩn thận kẻo bị say nắng.”

 

Lịch sự, nhưng xa cách.

 

Những năm qua, tôi đã mơ thấy anh vô số lần, trong mơ có yêu, có hận, có nước mắt, có cả những điều không nói thành lời.

 

Chỉ có điều, tôi chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày, anh không còn nhận ra tôi nữa.

 

Anh không yêu tôi, cũng chẳng hận tôi, chỉ nhìn tôi như nhìn một người xa lạ trên đường.

 

Thì ra, quên lãng mới chính là điểm kết thật sự của mọi tình cảm.

 

Tôi giữ c.h.ặ.t t.a.y lái, nhìn theo bóng họ xa dần,

cho đến khi người bạn thân của tôi, Ninh Ngọc, vội vã chạy tới.

 

“Chị không bị thương chứ?”

 

Cô ấy nắm lấy tay tôi xem xét, thấy không sao, mới nhìn theo hướng mắt tôi.

 

“Chị quen anh đó à?”

 

“Chúc Thừa Tinh.”

 

Ninh Ngọc trợn tròn mắt, nửa ngày mới lắp bắp nói được một câu:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Là… em trai cùng cha khác mẹ với chị ấy hả?"

 

"Người từng vì chị mà suýt c.h.ế.t đó sao?”

 

25.

 

Tôi cúi đầu, c.ắ.n một cây kem bạc hà nhét vào miệng, nhìn theo hướng Chúc Thừa Tinh rời đi, nhưng chẳng cảm nhận được chút vị nào.

 

Những năm tháng đã qua, tôi vẫn luôn ôm một tia hy vọng, nghĩ rằng anh có lẽ đang sống ở một góc nào đó của thế giới này; nghĩ rằng, biết đâu anh cũng như tôi, dựa vào ký ức để chống chọi qua những ngày tháng gian nan.

 

Nhưng ông trời lại cố tình bắt tôi phải đối mặt với sự thật.

 

Giống như ngày còn học cấp ba, khi tôi ngồi dưới bục giảng nhìn thấy sự lúng túng của anh, hôm nay, tình cảnh ấy một lần nữa lặp lại, như để nhắc nhở tôi rằng, giữa tôi và anh… vốn dĩ không chung một con đường.

 

Những năm tháng nương tựa lẫn nhau ấy, có lẽ chỉ là một đoạn dây rối mà số phận đã sơ ý dệt sai, vô tình đan chúng tôi vào nhau.

 

“Nếu em ở vị trí của chị, em nhất định sẽ hỏi cho rõ,”

 

Ninh Ngọc thở dài:

 

“Sống với nhau hơn mười năm trời, thật sự có thể quên sạch được sao?”

 

“Chị không biết,” tôi khẽ đáp, mắt cụp xuống,

“nhưng con người ta sống cả đời, không thể chỉ dựa vào hai chữ ‘tình yêu’ mà gượng ép nhau.”

 

“Chỉ cần bây giờ anh ấy sống tốt, chị cũng sống cho thật tốt, như vậy đã là không phụ lòng nhau rồi.”

 

Có lẽ, những năm qua… tôi thật sự nên học cách quên đi.

 

Bởi những ký ức cũ ấy, đâu chỉ có ngọt ngào, chúng chất chứa quá nhiều đau đớn không thể nói thành lời.

 

Anh đã chọn bắt đầu lại.

 

Tôi không trách.

 

Thế gian này vốn dĩ đã lắm khổ đau, chúng ta… đừng làm khổ nhau thêm nữa.

 

26.

 

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Một tuần sau, chú bảo vệ vẫn thường tuần tra quanh khu này ghé lại mua kem của tôi.

 

Vừa ăn được hai miếng, chú đột nhiên ghé sát lại, hạ giọng hỏi:

 

“Dạo này cô có đắc tội với ai không?”

 

“Tôi? Không… sao thế ạ?”

 

“Cái cậu kia, tôi thấy mấy lần rồi. Ánh mắt không ổn lắm.”

 

Chú chỉ về phía góc tối.

 

Chúc Thừa Tinh đang ngồi xổm trong bóng râm, nửa người chìm trong ánh nắng, nửa còn lại bị bóng tối nuốt chửng.

 

Hình ảnh ấy khiến người ta rùng mình, trong dáng vẻ của anh, có thứ gì đó méo mó, đè nén, tối tăm như đang bò ra từ vực sâu.

 

“Vợ tôi hay xem phim hình sự,” chú bảo vệ nói khẽ, “ánh mắt muốn ra tay thật sự… chính là ánh mắt kiểu đó. Cô phải cẩn thận đấy.”

 

Chú quay đầu liếc lại, ánh mắt vừa chạm phải ánh nhìn của Chúc Thừa Tinh.

 

Bị bắt quả tang, anh không thể giả vờ thêm nữa, đành đứng dậy bước lại gần.

 

Anh chỉ vào thùng kem của tôi:

 

“Hai cây kem.”

 

“Hết rồi.”

 

Thông thường nghe vậy ai cũng bỏ đi, nhưng anh lại cố tình không chịu, giơ tay mở nắp thùng:

 

“Không phải còn đây sao?”

 

“Cái đó là phần tôi để ăn.”

 

“Cô ăn à?”

 

Anh bật cười khẽ, giọng trào phúng:

 

“Vậy cô ăn đi.”

 

 

Chú bảo vệ lúng túng, có vẻ cũng không hiểu nổi cậu thanh niên này đang làm gì.

 

Chú há miệng định nói gì đó, cuối cùng lại chỉ khe khẽ hỏi:

 

“Hai người quen nhau à?”

 

“Không quen.”

 

Chúc Thừa Tinh đáp, ánh mắt vẫn dán chặt vào tôi:

 

“Chỉ muốn mua một cây kem thôi.”

 

Không khí như đặc quánh lại, ngay cả chú bảo vệ cũng không biết nên nói gì.