Editor: Đan Mộc
Sau hai ngày dừng chân ngắn ngủi, hoàn tất việc bàn giao và triển khai, Jofar dẫn binh xuất phát.
Mấy vạn chiến sĩ rút khỏi Jerusalem trong tiếng gầm rú của áo giáp và ngựa.
Dân chạy nạn nằm dựa vào tường bên vệ đường, áo quần rách rưới, chân co lại, nhìn chằm chằm bóng lưng những người lính Ai Cập vũ trang đầy đủ đang rời đi một cách vô hồn, những người dân Jerusalem và các tăng lữ vẫn còn một tia hi vọng đứng một mình ven đường, chắp tay trước ngực thì thầm những lời cầu nguyện.
Bây giờ bọn họ thuộc về Ai Cập.
Đối với bọn họ mà nói, đây đã là tin tức tốt nhất mà Jerusalem nghe được trong suốt những năm qua, việc bọn họ gửi lời chúc phúc và hoa tươi vì người thống trị mới sắp đi chinh chiến là hoàn toàn hợp lý.
Nhưng thật không may, hiện tại họ quá nghèo, đừng nói tới hoa, đất đai cằn cỗi đến mức ngay cả một hạt lúa mì cũng không mọc nổi.
Bretton, Abbeliu và những người khác cưỡi ngựa, trông như người anh hùng trong bộ áo giáp và áo choàng giữa đội ngũ khổng lồ. Hắn đau đầu nhìn bộ dạng nghèo khó của tòa thành mới thu phục, không nhịn được nhìn về phía chiến xa.
Bốn con ngựa chiến kéo chiếc chiến xa nặng nề, phía trước xe là lá chắn hình vòng cung lớn, thân xe là làm bằng gỗ, được bọc lá sắt, binh lính nắm dây cương đứng trên đó điều khiển ngựa.
Mà vương của bọn họ, Jofar. Memphis, đang ngồi trên đó, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, đôi mắt khẽ nhắm lười biếng gác tay lên tay vịn chiến xa, trông có vẻ hơi buồn chán.
"Hầy."
Bretton thở dài, trước khi tới đây hắn đã nghe Jesé đề cập qua, nói vương muốn Jerusalem là vì thiếu niên kì lạ tên Bass kia, hôm nay khi xuất phát, lại vô ý vương giấu chiếc vớ người ta đưa trong phần giáp ngực...
Tuy Bretton chưa nghe hai vị đại thần quan tiết lộ điều gì, nhưng Bretton vẫn đoán được có điều gì đó đang diễn ra ngoài tầm kiểm soát, trong lòng rầu rĩ.
Vương của bọn họ... Sẽ không biến thành một bạo quân trầm mê nam sắc chứ.
Nhớ tới chiếc tất đã xuyên qua cả nước vượt qua thiên sơn vạn thủy, cuối cùng được vương cất đi, Bretton không khỏi tưởng tượng.
Abbeliu nhìn người anh em đáng than thở phía trước, cười cười, thúc ngựa tới gần, nhỏ giọng gọi Bretton.
"Này Bretton, đừng cau mày nữa, ngươi nhìn ngươi xem, chúng ta là đi đánh trận, còn việc khắc phục hậu quả đã có đại thần quan và các đại thần bận tâm. Chẳng phải Jerusalem chỉ hơi nghèo thôi sao? Sao ngươi càng ngày càng giống bà mẹ già thế..."
"Ngươi thì biết cái gì."
Bretton quay đầu trừng anh bạn đồng liêu chỉ biết ngủ với gái đẹp và đánh trận.
"Ta không lo về chuyện này."
"Vậy sao cứ thở dài mãi thế?" Abbeliu cười hì hì, "Lẽ nào ngươi là nhớ vợ rồi? Yên tâm, trận chiến lần này của chúng ta không khó, tên Saya kia chỉ mới lập quốc mấy ngày, không có gì phải sợ! Cho dù là người không giỏi võ nghệ như ngươi, cũng không cần phải sợ."
"Ta biết điều này..."
"Hả?"
"Ta đang lo là..."
Bretton nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của Abbeliu, do dự một chút lại thở dài, "Thôi bỏ đi! Không nói nữa, nói cho kẻ lắm mồm như ngươi thì sớm muộn gì cũng sẽ truyền khắp nửa Ai Cập thôi, sau này rồi các người sẽ biết."
Hả?
Abbeliu trợn mắt: "Ai lắm mồm cơ! Không chịu nói còn dám trêu chọc lão tử? !"
"Thôi, không nói thì không nói, dù sao lão tử cũng không tò mò..."
Abbeliu gãi vết sẹo trên mặt, khó chịu chậc một tiếng, đổi đề tài: "Đúng rồi, chúng ta gióng trống khua chiêng như thế, chẳng lẽ quốc vương và công chúa Assyria không biết vương đã tỉnh, bọn họ không làm gì sao? Tiểu quốc do quân phản loạn thành lập thì có bao nhiêu binh lực cho được, đừng nói chúng ta vừa đến thì bọn họ đã chạy sạch nhé."
Hắn không muốn trải qua một trận như Jerrusalem nữa đâu.
"Yên tâm." Bretton nghĩ nghĩ, nhẹ giọng đáp lời: "Muốn thành lập một vương quốc không phải chỉ cần nói một câu là xong, lần này bọn họ dám bỏ chạy thì khi trùng kiến lần nữa rất khó khăn, lòng người, tài lực, thời cơ là những thứ không phải cứ muốn là có, đối phương tuy chỉ là một nước nhỏ nhưng con thú bị mắc kẹt còn hung dữ hơn một con sói đói, sắp tới chúng ta phải gặm một cục xương cứng rồi đây!"
"Ha ha, đúng là thứ ta đang mong chờ!"
Abbeliu cười lớn kéo dây cương,tạo khoảng cách với Bretton, quay ngựa cộc cộc đi nói chuyện với Sok.
Bộ dạng hưng phấn đó, phỏng chừng là muốn bàn luận với Sok về cách gặm "xương cứng".
Bretton liếc hắn, lắc đầu: Tên này còn nói mình không phải là người lắm lời...
Một bên khác.
Vương cung Assyria.
Jarno mặt mày thanh lệ dịu dàng, thả bím tóc đen xuống để các thị nữ chải chuốt và trang trí bằng những món trang sức gắn đá quý, rũ trên tấm lưng gầy gò nhưng kiên cường của nàng.
Jarno mặc chiếc váy đỏ hoa lệ mà rườm rà, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng. Lớp trang điểm đẹp đẽ không thể che giấu được sự u ám trong đôi mắt và tâm trạng tồi tệ ẩn sau đôi môi mím chặt của nàng.
Giữa đại điện trống rỗng chỉ có nàng và vị vưa Assyria tuổi đã già.
Đây là đoạn đối thoại giữa cha và con gái, cũng là cuộc đối thoại giữa vị vua tiền nhiệm và người thừa kế.
Nhưng không ai trong số họ lên tiếng trước.
Tro bụi bay nhảy trong không khí.
Cuối cùng, vua Assyria là người mở miệng trước, mí mắt ông sụp xuống, đôi mắt uể oải vẩn đục, giọng nói khàn khàn như thể có đờm mắc trong cuống họng, tất cả những thứ này đều tiết lộ rằng tình trạng thân thể ông còn tệ hơn cả lời đồn đại bên ngoài.
"Jarno... Pharaoh Ai Cập chưa chết, khục... Con phải cho ta một lời giải thích."
Jarno đứng trên tấm thảm dệt đắt tiền, nhìn thẳng vào cha mình.
"Con không có gì để biện giải, thưa phụ vương tôn kính, Pharaoh Ai Cập rõ ràng không sa vào thần lực trong Mắt thần Ashur, thông tin con nhận được không chính xác, đây là sự thất bại và sai lầm của con, con phải trả giá đắt vì điều đó."
Bàn tay mảnh khảnh nhấc váy, màu đỏ rực rỡ bao bọc cơ thể trẻ trung xinh đẹp của nàng như một bông hồng đỏ đang nở rộ.
Jarno không hề sợ hãi hay lo lắng, nàng thản nhiên tiếp nhận sự thật rằng Jofar. Memphis xem tất cả bọn họ như con khỉ mà trêu đùa.
"Sau khi về nước, con đã tản lời đồn, tất cả bình dân đều đang kêu gọi con, ủng hộ con bảo vệ ngài và Assyria. Bọn họ không biết chân tướng, cũng không có bất kỳ chuẩn bị nào để khai chiến với Ai Cập... Con cũng không thể thừa nhận trước đây chỉ là một lời nói dối, nếu con thừa nhận trước khi tìm thấy biện pháp giải quyết, tất cả nỗ lực của chúng ta đều sẽ uổng phí. Năm người anh của con, bây giờ chủ còn một, mặc kệ phải đánh đổi thứ gì chúng ta cũng phải bước tiếp, ngài biết mà, phụ vương."
Lão Vương nhìn đứa con gái gần gũi nhất không chỉ cả huyết thống mà còn linh hồn của mình, thấy trong mắt nàng không hề có chút sợ hãi hay hối hận nào, cuối cùng một nụ cười cũng hiện lên trên khuôn mặt uy nghiêm và lạnh lùng.
"Rất tốt, rất tốt. Một vị vua không thể chỉ có chiến thắng, cho dù hắn có đội ánh sáng của Ashur trên đầu, cả đời cũng sẽ có lúc hắn phải thua cuộc! Tìm ra cách giải quyết càng sớm càng tốt mới là thứ nên làm thay vì hối hận! Jarno, rất tốt... Con gái của ta, hãy nói cho ta biết giải pháp của con, ngay bây giờ chúng ta không thể khai chiến với Vua Chinh Phục, bất kể thế nào."
Nghe vậy, tuy sắc mặt Jarno trông nghiêm nghị nhưng nội tâm lại thở phào nhẹ nhõm.
"Con không biết phải bày tỏ lòng biết ơn với ngài nhứ thế nào, thưa phụ vương. Con muốn nói rằng chúng ta không phải mục tiêu của Pharaoh Jofar. Memphis, thứ hắn thực sự muốn xử lý là quân phản loạn ở Ai Cập. Tuy rằng những kẻ được phái đi cầu hòa không mang về tin tức tốt, nhưng chúng ta dập tắt những tin đồn đã lan truyền trước đó, các thị trấn biên giới của chúng ta sẽ cung cấp thực phẩm và hỗ trợ quân sự miễn phí cho những nơi quân đội Ai Cập đi qua để bày tỏ lòng thành của chúng ta đối với Ai Cập."
Có kẻ chết thay Saya, Assyria sẽ có nhiều cơ hội hơn để xoay chuyển tình thế.
Còn về liên minh mà chúng ta đã thỏa thuận trước đó với họ thì sao?
Jarno không để mắt đến nó từ lâu.
"Nói tiếp đi, con ta."
"Vâng."
"Làm xong bước này, con sẽ đích thân đến cầu hòa với Pharaoh Ai Cập, thỏa mãn tất cả những điều kiện hắn muốn trong phạm vi quyền lợi của con... Chắc chắn hắn cũng biết rõ nếu Assyria chúng ta sụp đổ, hy sinh máu thịt đút no các quốc gia đang thèm muốn chúng ta, thì cuối cùng Ai Cập sẽ là nước gặp rắc rối."
"Không tệ." Vua Assyria gật đầu khen ngợi: "Không hổ là huyết mạch của ta, Jarno, lòng dũng cảm và sự táo bạo của con cho ta biết rằng ta đã chọn đúng người, con có thể lên đường ngay đêm nay và mang theo bất cứ thứ gì con cần mà không cần trải qua phê chuẩn từ ta!"
"Tuân mệnh, phụ vương."
Jarno mỉm cười nhấc nhẹ váy, lập tức hành lễ rời đi.
Ngay lúc xoay người, nụ cười trên mặt nàng lập tức biến mất, khóe miệng trễ xuống.
Đừng tưởng nàng không biết tại sao phụ vương muốn giữ lại một đứa con trai, thân là lão Vương, ông ta vĩnh viễn đề phòng những đứa con khỏe mạnh đã trưởng thành, giữ lại vô số đường lui.
Hừ.
Nếu nàng không chủ động chủ động đi đàm phán hòa bình với Pharaoh Ai Cập, hoặc cuộc đàm phán thất bại, thì vương vị Assyria e là đã được trao cho tên anh trai thiểu năng trí tuệ của nàng rồi!
Thứ quyền lợi chết tiệt, khiến người say mê lại ghê tởm.
Có bao nhiêu kẻ giẫm lên xác chết của người thân leo lên, sẽ có bấy nhiêu người bị kéo xuống từ đỉnh cao nhất, bị đâm đầy đao nhọn.
Bông hồng đỏ bước đi trong cung điện lạnh lẽo và xa hoa, ngẩng cao đầu một cách kiêu hãnh, nhưng trái tim lầy lội của nó đã có danh sách nạn nhân tiếp theo.
...
"Ai Cập tới đâu rồi?"
"Bệ hạ, bọn họ đã gần tới Edom, phải mất nửa ngày nữa sẽ đến Sidar."
"Ừ, mấy lão già trong thành chắc đã bỉ trốn hết rồi nhỉ?"
"......"
"Xin, đừng cố liên lạc với Assyria nữa, vô ích thôi, cô công chúa đó không phải là một nữ thần xinh đẹp và tốt bụng, có lẽ hiện tại nàng ta đang tích cực liên lạc với Ai Cập, nghĩ cách sử dụng cái đầu của ta để lấy lòng Jofar. Memphis đấy."
"... Vương."
"Vương? Đúng là một danh xưng êm tai."
Saya mặc áo giáp, đeo một thanh kiếm nặng bên hông, hắn cong chân nhàn nhã ngồi cạnh hồ nước trước sân phủ thành chủ, đôi mắt đa tình nhìn lá sen mục nát trong ao, trên tay cầm ly rượu.
Nghe thấy danh xưng này, hắn buồn cười nhìn lướt qua người hầu viền mắt đỏ chót, đang nghẹn ngào.
Liếc nhìn, ánh mắt của hắn lại rơi vào trong ao, nhấp một ngụm rượu, ngân nga một bài hát dân ca quê hương, thoải mái và dễ chịu hơn bao giờ hết.
Hắn thật sự là một người đầy mâu thuẫn.
Rõ ràng không có lợi ích thì không dậy sớm, nhưng lại có thể bỏ lại mọi thứ chỉ trong chớp mắt.
Rõ ràng cũng là tranh đoạt vương vị, nhưng người ta luôn có thể cảm nhận được sự lười biếng ẩn sau những nỗ lực của hắn.
Khi mọi thứ đều thất bại, ngay cả khi sắp chết, hắn cũng không hoảng sợ mà bình tĩnh chấp nhận như thể đã lường trước được điều đó.
Thật là một người đàn ông mâu thuẫn, đúng vậy, thật là một người đàn ông mâu thuẫn...
Saya vừa ngân nga vừa mỉm cười, khiến mọi người vô thức bị lây nhiễm bởi sự tùy hứng và hào hiệp của hắn, tất nhiên tiền đề ở đây là mọi người không biết rằng hắn là một vị vua có đất nước sắp bị hủy diệt.
Xin nhìn chủ nhân của mình, hắn chưa từng nhìn thấu được vị hoàng tử mà hắn đã phục vụ từ khi còn là một đứa trẻ, vào thời khắc quan trọng này, Xin cảm thấy buồn thay cho chủ nhân mình.
Hắn gầm nhẹ, chửi bới: "Đám già khọm khốn kiếp! Bọn chúng mới là những kẻ muốn phục quốc nhất, bọn chúng đi theo ngài, thúc giục ngài bước lên con đường phục quốc, trong miệng lúc nào cũng lải nhải về quá khứ huy hoàng ra sao —— nhưng giờ bọn chúng bỏ chạy hết rồi! Mấy lão già chó chết! Nếu không phải do bọn chúng ———— "
Nói được nửa chừng, Xin quỳ xuống bò đến cạnh Saya, không kìm chế được òa khóc trên đầu gối Saya.
Bởi vì hắn biết, chủ nhân trước mặt hắn, chắc chắn phải chết.
"Ngài không nên nghe theo kế hoạch phục quốc của chúng, ngài thông minh hơn thần, chuyện thần có thể nhìn ra, tại sao ngài —— điện hạ, chúng ta cũng đi thôi! Đừng quan tâm đến những người dân kia nữa, thần —— "
"Xin."
Saya ngắt lời hắn, bàn tay vỗ vỗ người hầu trung thành đang khóc trên đầu gối.
Hắn thì thầm: "Xin, ngươi biết tại sao mọi người cần một vị vua không?"
Xin sửng sốt, ngẩng đầu nhìn chủ nhân mình, lau nước mắt lắc đầu.
Saya cười.
"Bởi vì con người cần đức tin, cần tập thể. Giống như đàn sư tử, khi những con sư tử cái đang trong thời điểm khó khăn nhất, ngay cả khi chúng bỏ đói đàn con của mình đến chết, cũng sẽ không để cho con sư tử đực đầu đàn ăn ít đi một miếng. Tại sao sư tử đực không cần đi săn cũng được ăn trước? Tại sao tử đực có thể tàn nhẫn bóc lột đàn sư tử và đàn con của chính nó? Rõ ràng nó rất thừa thãi đúng không?"
"..."
"Không, Xin, không phải như vậy... Sư tử đực không phải không làn việc, sư tử đực lấy dinh dưỡng từ đàn sư tử là vì nó mạnh mẽ, chỉ khi đó nó mới có thể bảo vệ lãnh thổ của mình, đe dọa linh cẩu và các bầy sư tử khác, bất cứ khi nào lãnh thổ của chúng không có đủ con mồi để nuôi bầy sư tử, sư tử đực sẽ xuất hiện. Chúng phải chiến đấu với những con sư tử khác, những loài khác... Thương tích chất chồng, máu thịt be bét, dựa vào sức mạnh tích lũy được để giành lấy một lãnh thổ mới có thể cung cấp khả năng săn mồi cho sư tử cái, ngay cả khi điều đó có thể khiến chúng mất mạng.
Sư tử cái và nhân dân là những yếu tố không thay đổi trong quần thể, chúng có thể sống sót dưới sự kiểm soát của bất kỳ ai, chỉ có sư tử đực mới bị đào thải."
Saya cười chỉ chỉ chính mình.
"Ta không chiến đấu vì lũ linh cẩu kia mới không rời đi, đừng sỉ nhục ta, Xin. Ta là vì những thần dân cùng canh giữ vùng đất này, những người dù phải đối mặt với cái chết vẫn không chịu rời đi, dù cho chỉ có còn lại một người, chỉ cần bọn họ vẫn trông đợi ta thì ta chính là hùng sư của bọn họ."
"... Điện hạ."
Xin lại đau buồn than khóc.
"Đừng khóc, Xin." Saya vỗ đầu hắn, uống rượu rồi nhìn về phương xa, giọng nói nhẹ nhàng: "Vận mệnh của ta đã được định đoạt từ lâu, ta đã nhìn thấy ngày này từ nhiều năm trước."
"Ngày mai là ngày ta phải đối mặt với Vua Chinh Phục, cho dù ta là con sư tử yếu đuối, hãy cứ giao mọi thứ cho ta đi. Nhưng..."
Saya dừng lại nhìn xuống người duy nhất mà hắn tin tưởng.
"Tất cả những ai ở lại đây đều sẽ chết trong trận chiến, nhưng ngươi thì khác, Xin, ngươi phải sống."
"Thần không đi!" Xin đột nhiên ngẩng đầu, "Thần sẽ theo điện hạ đến thời khắc cuối cùng!"
"Câm miệng."
Saya vỗ khuôn mặt đẫm nước mắt của hắn, khẽ mắng.
Ánh mắt của hắn sâu thẳm, "Cho dù không thể mang đến tương lai cho các ngươi, nhưng ta cũng không thể để cho tên vua kia chiến thắng quá dễ dàng, ta sẽ xé xác hắn ra, hung hăng đánh trả, để hắn cũng cảm nhận được nỗi đau của dân tộc sống trên cát như chúng ta!"
"Xin, đem theo thứ ta đã chuẩn bị cho ngươi, làm một chuyện cuối cùng thay ta."
"..."
...
...
Năm 3071 TCN.
Vương triều Memphis đệ nhị.
60 ngàn quân Ai Cập dưới sự lãnh đạo của Pharaoh Jofar. Memphis vượt sông Nile, đi qua hai pháo đài Jerusalem và Assyria đến Edom.
Vào ngày 27 tháng 11, tại vùng Nubumelpa, chính thức khai chiến với vương quốc như phù dung chớm nở Sidar.
Ai Cập, Assyria, Sidar...
Bất kể chiến tranh đã cướp mất bao nhiêu sinh mạng, bao nhiêu linh hồn huyền thoại đã hy sinh.
Đã có bao nhiêu máu và nước mắt bi thảm đã đổ xuống.
Cũng chỉ là vài nét phác thảo trên trang giấy mỏng trong sử sách.
Bánh xe lịch sử nghiền ép qua vô số vong hồn, nhưng những câu chuyện được viết nên dưới ngòi bút sẽ lại nhiều như ánh sao đêm dài...
ĐM: Hầy, chương này nặng nề quá. (๑•﹏•)