Chứng Nghiện Mèo Của Vua Pharaoh

Chương 78: Đá mắt mèo mang đến sự bảo hộ



Editor: Đan Mộc

"Đại tư tế Yves, sao ông lại ở đây?"

Bass ra ngoài hít thở không khí buổi tối, kinh ngạc nhìn lão gia tử hiền lành xuất hiện trước khoảng sân vắng vẻ, vừa dứt lời, cậu mới nhớ hiện tại mình đang trong hình dáng bán nhân loại, hoảng sợ đưa tay lên che tai.

"Không cần che, không cần che..." Vị tư tế già  cười ha ha xua tay, chống pháp trượng chậm rãi bước tới, "Ta biết mọi thứ về Sách Vong Linh mà."

"Ra là vậy..."

Bass lúng túng thả tay xuống, nhảy khỏi ngọn núi giả hơi thấp, vuốt thẳng phần vải mềm bị cậu làm nhăn.

Lão tư tế Yves là người thân của Jofar, còn là trưởng bối, Bass cảm thấy căng thẳng như đi gặp mặt người lớn khi đối mặt với lão tư tế, cậu chỉ lo mình sẽ lưu lại ấn tượng xấu cho đối phương.

Hơn nữa chuyện lần trước, nhờ có lão tư tế, sau đó Bass vẫn luôn không tìm được thời gian đến gặp ông để nói cảm ơn, chờ đến lúc có thời gian, chuyện Jofar xuất chinh khiến Bass mỗi ngày phờ phạc, đầu óc lộn xộn liền quên mất.

"Đại tư tế Yves, cảm ơn ngài vì chuyện Mắt Thần Ashur lần trước, nếu không có ngài, ta và Jofar tạm thời, khụ khụ, ta và vương có thể không thoát ra được."

Cậu gọi tên Jofar quen rồi nên không để ý, thiếu chút nữa đã gọi thẳng tên Jofar trước mặt đại tư tế.

Nên biết ở Ai Cập, chỉ có cha mẹ của Pharaoh mới có thể gọi tên Pharaoh một cách táo bạo và thân mật như vậy, ngay cả vương hậu cũng không dám.

Bass nhìn lão tư tế cười rộ lên, chột dạ ho khan, sợ mình sẽ tiết lộ điều gì đó.

Đại tư tế... hẳn là càng không đồng ý Pharaoh thích đàn ông nhỉ.

Nếu ông ấy biết được, mình chắc chắn sẽ bị ném vào lò thiêu.

Cái đuôi sau mông vẫy vẫy, Bass như học sinh tiểu học bị giáo dục, nghiêm chỉnh trước mặt giáo viên chủ nhiệm, cười toe toét nịnh nọt, để lộ hai chiếc răng mèo sắc nhọn.

"Ha ha ha, nhóc con, con không cần phải sợ ta đâu, ta chính là ông già dễ tính nhất Ai Cập mà."

Lão tư tế bị bộ dạng căng thẳng của cậu chọc cười, trực tiếp đặt pháp trượng trên bàn đá, tìm một chiếc ghế đá rồi ai ui ai ui khom lưng ngồi xuống.

Ông vẫy tay với Bass đang cứng đờ, "Đừng nhìn nữa, ngồi xuống đi nào, ta sống lâu như vậy còn chưa từng nhìn thấy một Mèo Thần nào biến thành người cả."

"A? Ồ ổ."

Bass ngoan ngoãn vâng lời, khép nép ngồi cạnh ông, trán lấm tấm mồ hôi, bàn tay ngoáy ngoáy các ngón tay.

Chờ Bass ngồi xong, lão tư tế Yves nhẹ giọng nói: "Thật ra, lần trước ta không giúp được gì nhiều trong vụ việc của Mắt Thần Ashur cả..."

Bass ngẩn người, quay đầu nhìn ông Yves.

Lão tư tế Yves: "Tuy ta không biết chuyện gì đã xảy ra trong giấc mơ của các con, nhưng lúc ta lẻn vào giấc mơ thì các con cũng sắp thoát ra rồi."

"Nhưng bọn con không làm gì trong mơ cả, con còn suýt bị quái vật bắt lại!"

Bass vẫn còn sợ hãi với con quái vật hình thù kì dị trong giấc mơ đó, lông trên hai cái tai xù hẳn lên.

"Ha ha, đáng sợ thật nhỉ." lão tư tế Yves buồn cười nhìn tai mèo của Bass, nhẹ nhàng nói: "Nhưng các con đã thoát ra rồi, không phải sao?"

Bass mím môi, gật đầu.

Lão gia tử nói tiếp: "Giấc mộng là của Jofar, thằng bé... Ta đại khái có thể hiểu tại sao các con lại bị nhốt ở đó."

Đôi mắt thanh minh bên dưới mí mắt sụp xuống của tuổi già, lộ ra một vẻ dịu dàng an ủi tâm hồn.

Ông nhìn Bass.

"Trong giấc mộng đó, Jofar không hề sợ hãi, thằng bé chỉ có phẫn nộ. Những chuyện phát sinh trong quá khứ là giống như ngọn lửa đang thiêu đốt trái tim Jofar, khiến Jofar không thể ngừng ham muốn thống trị và giết chóc, khiến đứa trẻ đó trở nên tàn bạo."

"Jofar không tàn nhẫn... Anh ấy rất dịu dàng!"

Bass đáp trả bằng giọng rất nhỏ

"Ồ?"

Ông Yves chớp mắt, tò mò nghiêng người về phía trước rồi đặt tay lên bàn, "Vậy hãy nói cho ta biết, tại sao Jofar lại dịu dàng?"

"Được!"

Bass có vô vàn đề tài để nói về Jofar, mắt mèo sáng lấp lánh, hai cái tai hăng hái vung qua vung lại, cái đuôi dài cuốn thành vòng tròn, cậu cũng chống lên bàn đá, cậu và ông Yves như hai đứa trẻ đang tụm lại cùng nhau chơi, ríu rít chào hàng con sen của cậu.

Xong đời, lại quên béng mất nên bắt đầu gọi thẳng tên Jofar.

"Để con kể cho ông... Jofar thật sự rất tốt, đừng nhìn anh ấy hay lạnh mặt với các địa thần nhưng thật ra anh ấy biết tên của tất cả các thần tử, thậm chí là cả người lính gác cổng! Hơn nữa Jofar làm việc rất chăm chỉ, phải thức khuya dậy sớm, vừa ra khỏi phòng nghị sự đã phải tới phòng nghị sự nhỉ, mỗi ngày đều ngâm mình trong chính sự, vừa cần chính vừa yêu dân, những người bên ngoài nói anh ấy vô năng đều là sai!"

"Ừm ừm, còn gì nữa không?"

"Ảnh còn thích mèo nữa đó, người yêu mèo đâu thể nào là người xấu được?! Hì hì... Ảnh đặc biệt yêu bổn meo nhất, khụ khụ khụ!"

Nhận ra mình lại nói sai, mặt Bass biến sắc, đối mặt với ánh mắt dò xét của ông Yves, lưng cậu toát mồ hôi lạnh.

Má ơi, thiếu chút nữa thì lỡ lời!

Cậu nhanh chóng đổi giọng: "Ý con là, con là mèo ảnh nuôi nên trong số những con mèo chắc chắn ảnh thích con nhất."

"Ừm." Ông Yves cười ha ha gật đầu, "Con nói đúng, còn chuyện nào khác nữa không?"

"Có có có!"

Bass xoa trán, lần này cẩn thận hơn nhiều.

"Jofar còn tắm và chải lông cho mèo nè dù anh ấy bị dị ứng... Còn mua rất nhiều đá quý cho con chơi, ảnh hay cười một mình nữa! Còn nữa nha..."

Bass nói không ngừng nghỉ đến mức khô cả cổ mới dừng lại hít một hơi.

Biểu cảm của ông Yves ngồi đối diện vẫn có chút chưa đã thèm.

Đại tư tế Yves nhìn thiếu niên trước mặt, đứa trẻ này lúc đầu gặp ông còn không biết đặt tay chân ở đây, vẻ mặt cũng là vẻ lúng túng và ngượng nghịu thường thấy khi gặp người lớn tuổi, Đại tư tế khẳng định chắc chắn rằng nếu ông không ngồi xuống giả vờ muốn trò chuyện thì tên nhóc kia đã quay lưng bỏ chạy rồi!

Mãi đến khi cuộc trò chuyện nhắc tới Jofar.

Biểu cảm của đứa nhóc này thay đổi hoàn toàn.Cả người cậu như đang phát sáng, trong mắt đong đầy miền vui và hạnh phúc, mặt thư thái và thoải mái, cậu còn lắc đuôi và lắc đầu một cách phấn khích.

Ngôn ngữ cơ thể đáng yêu và tình cảm chân thành chỉ có thể được tìm thấy khi bạn nhắc đến ai đó mà bạn thích.

Đại tư tế thỉnh thoảng gật đầu phụ họa, thậm chí còn muốn tròn mến xoa đầu cậu.

Đứa nhỏ này thật là đáng yêu.

Chờ Bass nói xong, ông Yves đột nhiên nói: "Xem ra con thật sự rất yêu Jofar nhỉ."

Bass: "......"

Hả?

Ừm!

Không đúng, ông ơi ông vừa nói gì thế? !

Mắt thấy khuôn mặt của thiếu niên tai mèo lập tức đỏ lên, cậu đứng dậy xua tay giải thích, nói "Con, con, con", ông Yves nhanh chóng làm xua tay ý bảo đừng kích động.

"Không cần giải thích, không sao đâu, ta không định ngăn cản hai đứa yêu nhau, đứa trẻ đó đã trải qua cuộc sống rất khó khăn, bây giờ nó thích cháu, hơn nữa đã học được cách đối xử dịu dàng với người khác và bước  trên con đường đúng đắn vì cháu, ta vui còn không kịp thì sao có thể chia cắt hai đứa được?"

"......"

Bass nhìn chằm chằm lão gia tử với đôi mắt mở to, không thể tin được.

"Ý, ý ông là?" Cứ như vậy mà đồng ý mối quan hệ giữa cậu và Jofar sao?

Trời đất ơi.

Không lẽ mình đang nằm mơ? !

Ông Yves: "Đúng như con nghĩ." Ông chớp mắt, vẻ mặt bình tĩnh ôn hòa, giọng điệu hơi cao với chút tinh nghịch như lão ngoan đồng.

Giống như ông già Noel tốt bụng và đáng yêu, luôn yêu thương tất cả trẻ em trên thế giới vậy, Bass vô thức bị cuốn theo, nột tâm căng thẳng dần thả lỏng.

"Cảm ơn ông... Thật sự, rất cảm ơn ông!"

Cho dù biết điều quan trọng nhất là tâm ý tương thông với người mình thích, nhưng không một ai mà lại không để ý cái nhìn của người nhà đối phương với mình.

Bass biết tình yêu giữa mình và Jofar vĩnh viễn không thể công khai vào thời đại này.

Tuy cậu có thể chấp nhận việc này, nhưng ông Yves thân là trưởng lão gia tộc lại có thể tán thành cậu, quả thực...... còn khiến Bass cảm động hơn cả việc đạt được vô số của cải!

"Con đường sau này là do hai đứa tự bước đi, ta hay bất kỳ ai khác cũng chỉ là người qua đường trên con đường đến tương lai của cả hai mà thôi." Ông Yves lắc đầu, bỗng nhiên giơ tay móc ra một cái túi nhỏ từ dưới bộ trường bào tư tế phức tạp.

"Lại đây, xòe tay ra nào."

"Dạ?"

Ông Yves nắm cổ tay Bass, lật lòng bàn tay cậu về phía mình, dốc ngược đáy túi.

Ùng ục ùng ục.

Một viên đá quý lăn ra khỏi túi, rơi xuống tay Bass.

Ánh trăng sáng rực màn đêm phủ xuống ánh lên một tia sáng trắng trên viên ngọc vàng óng như mật ong, viên đá quý hấp thụ ánh trăng tỏa ra thứ ánh sáng bí ẩn và đẹp đẽ, thu hút sự chú ý của Bass.

Là đá mắt mèo!

Hơn nữa còn là đá mắt mèo chrysoberyl quý hiếm phẩm chất cực cao!

Mẹ Bass từng có một viên như thế này, được gắn trên chiếc nhẫn cưới của bà và bố Bass, lúc Bass còn nhỏ có lần đã bí mật mang nó ra ngoài chơi và suýt bị mẹ đánh.

Sau đó Bass lớn lên, mẹ cậu luôn nói muốn Bass sớm có bạn gái để truyền chiếc nhẫn này cho đời sau.

Lúc đó Bass cứ tưởng đá mắt mèo thạch là thứ rẻ tiền nên có kiểm tra thử, sau đó bị cái giá đắt đỏ hơn 20 vạn đô la mỹ tán cho ngu người!

Một viên đá quý này đắt gấp 10 lần nhẫn kim cương!

"Cái này dành cho con."

"Không được, không được! Nó quá quý giá!"

Từ nhỏ đến lớn, Bass chưa từng nhận được bao lì xì nào quá 100 tệ, huống hồ là một viên đá mắt mèo hiếm có thế này?

Bass cảm thấy viên đá nằm yên trong lòng bàn tay mình đang nóng lên.

"Nghe lời ta, cất nó đi, sau này con sẽ cần đến nó."

Ông Yves vỗ nhẹ lên tay Bass, ngẩng đầu nhìn cậu với vẻ bao dung, ánh mắt ông thông thái mà sâu thẳm, dương như có nhìn thấu mọi bí mật trên cõi đời này.

"Ngoại trừ thần linh, không một ai có thể ngăn cản chuyện sắp phát sinh, bởi vì đó là những gì lịch sử phải trải qua. Nhưng từ khi sinh ra, chúng ta, những con người không có thần lực, trải qua vô số gian khổ đã tìm ra rất nhiều cách để tránh khỏi bất hạnh."

"Đá mắt mèo còn được gọi là đá tầm mộng hoặc đá trừ tà, giống như con mắt của Nữ Thần Mặt Trăng, chứa đựng sức mạnh của Thần Mặt Trời Ra, soi sáng con đường cho những người lạc lối vào ban đêm, nó rất phù hợp với tương lai của con, Bass." ( chỗ này ông Yves gọi là tên hiện đại của Bass, khác với tên lúc là mèo)

Lão tư tế nói xong liền đứng lên, sờ đầu Bass vài cái. Sau đó không kịp để ai từ chối hạ tay xuống, cầm pháp trượng trên bàn đá quay người rời đi.

Chờ lão tư tế đã đi xa, Bass mới bừng tỉnh, cậu chỉ hiểu một nửa những lời đại tư tế ty nói, như thể cậu đã hiểu được gì đó, lại giống như xem hoa trong sương mù.

Bỗng nhiên cậu nhớ ra điều gì đó, vội vã đuổi theo đại tư tế, hét lớn với bóng lưng ông:

"Đại tư tế Yves, ông nhớ nhầm rồi —— con là Bass mà!" (còn đây là tên của mèo Bass, giống với tên nữ thần mặt trăng Ai Cập)

Ông lão đã lớn tuổi tới mức nhớ nhầm tên rồi, Bass có chút dở khóc dở cười nghĩ.

Không ngờ, thân ảnh ông lão đã chìm vào trong đêm đen, không ngoảnh lại đáp, "Không phải người nhà con hay gọi con nhứ vậy sao? Ta tuy già rồi nhưng chưa bị lẫn đâu   ~, đi đi, đêm lạnh lắm..."

Sau lưng ông, Bass nghe được những lời này lập tức nắm chạt viên đá quý!

Đồng tử trong đôi mắt xanh ngọc lục bảo co lại thành những đường mỏng vì sốc, gần bằng kích thước viên ngọc trên tay cậu.

...

Chú thích nhỏ:

ĐÁ MẮT MÈO CHRYSOBERYL

ĐM: Bộ này là bộ đầu tay của tui nên có rất là nhiều sai sót, trong đó có 1 cái sai bự vcl là bị sai tên nhân vật (T_T). Đúng òi là bị sai tên nhân vật đó, do chỗ lấy QT của tui đã dịch sai nhưng tui không biết tí tiếng trung nào nên không biết là sai.

Tui đã định sửa nhưng khối lượng công việc sửa nó nhiều lắm lắm nên tui định làm xong sẽ khóa truyện lại rồi sửa, ít nhất là để mọi người đọc hết đã. CHO NÊN LÀ, mong mọi người bao dung cho đến lúc xong thì tui sẽ khóa sửa lại và beta lại luôn.

Sorry x3.14 mọi người rất nhiều vì sự bất tiện này. (▰˘︹˘▰)