Tôi không ngờ buổi chiều hôm ấy lại trở thành một trong những ký ức khiến tôi phải mất ngủ nhiều đêm về sau.
Cảnh Huy đứng trước cửa phòng khám, tay còn cầm túi bánh flan tôi từng thích. Ánh mắt cậu dừng lại nơi tôi đang tiễn Trạch Dương xuống sảnh. Khoảnh khắc đó, không ai nói gì, nhưng trong tôi có một cảm giác như ai vừa gỡ một sợi dây vô hình — khiến không khí căng đến mức nghẹt thở.
Trạch Dương chỉ gật nhẹ đầu, như một người lạ. Cảnh Huy cũng chỉ nhếch môi cười, gượng đến mức tôi không dám nhìn lâu.
Sau khi Trạch Dương đi, tôi mời Cảnh Huy lên phòng. Cậu không từ chối.
“Vẫn là chỗ cũ ha.” – Cậu ấy ngồi xuống chiếc ghế tôi thường hay nằm co ro mỗi khi buồn ngủ trong giờ làm.
Tôi gật đầu: “Vẫn vậy. Còn cậu? Về hẳn hay lại đi nữa?”
“Về hẳn. Làm việc ở chi nhánh Pháp mãi cũng nhớ nhà rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi hỏi vu vơ về chuyện học hành, công việc. Cảnh Huy kể, nhưng nụ cười không còn vô tư như xưa. Ánh mắt cậu mỗi lần nhìn quanh phòng đều như đang dò tìm một điều gì đó không hiện diện.
Tôi biết. Cậu đang để ý mọi thứ — chiếc cốc trà Trạch Dương dùng, chiếc áo khoác cậu ấy để quên, cả mùi hương quen thuộc trong không gian vừa mới lặng đi.
Tôi không giải thích. Và cậu cũng không hỏi.
Chỉ đến khi ra về, Cảnh Huy mới dừng lại ở cửa:
“Cậu biết không, tớ từng tưởng… dù thời gian có trôi, dù mỗi người một nơi, thì ít nhất, chúng ta vẫn sẽ là ba người bạn thân thiết nhất.”
Tôi cười, muốn đáp lại bằng điều gì đó nhẹ nhàng. Nhưng cổ họng lại nghẹn.
Cảnh Huy không đợi câu trả lời. Cậu quay đi, bước ra ngoài, bóng lưng cao gầy, nhưng trông cô đơn đến lạ.
Và tôi chợt nhận ra — nụ cười năm xưa của cậu ấy, giờ đã không còn như trước.