Sau hôm đó, tôi không gặp Trạch Dương thêm lần nào nữa.
Tôi không cố ý tránh, cũng không biết cậu có đang tránh tôi hay không. Chỉ là, chúng tôi ai cũng bận, và đôi khi — khoảng cách không cần đến địa lý.
Tôi dành thời gian cho bản thân nhiều hơn. Phòng khám vẫn đông bệnh nhân như thường lệ. Mỗi chiều, tôi đạp xe về nhà, ghé siêu thị mua bó hoa nhỏ cắm trên bàn bếp. Cảnh Huy có thói quen nhắn “đã ăn chưa” vào đúng 20h, còn tôi thì thường gửi lại hình ảnh bữa cơm đơn giản, với một nụ cười emoji phía sau.
Một ngày cuối tuần, tôi nhận được tin nhắn từ Tố Di:
“Đi cà phê không? Có chuyện hay muốn kể.”
Chúng tôi gặp nhau ở quán cà phê gần phòng khám. Hôm nay, cô ấy đến sớm, còn chủ động gọi món tôi thích.
“Tớ đang… thấy mình hơi sai sai.” – Tố Di nói, nhấp một ngụm trà.
“Sao vậy?”
“Vì hình như tớ đang có cảm tình với bạn cũ của cậu.”
Tôi nhướng mày: “Trạch Dương?”
“Ừm.” – Cô ấy gật đầu, mắt không dám nhìn tôi. “Không biết từ lúc nào, nhưng có lẽ là từ buổi dạ hội hôm đó.”
Tôi không bất ngờ. Có lẽ vì… tôi từng cảm nhận được ánh mắt ấy.
Tôi cười nhẹ, đưa tay nắm lấy tay cô bạn:
“Chỉ cần cậu thật lòng, thì không có gì là sai cả.”
Tố Di bật cười, giọng nhẹ như gió: “Cậu chưa từng thích cậu ấy à?”
Tôi im vài giây rồi nói khẽ: “Tớ từng nghĩ là mình có… Nhưng giờ thì không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trạch Dương vẫn đến phòng khám, nhưng ít nói hơn. Có hôm, tôi thấy cậu nhìn chậu hoa mới cắm, khẽ hỏi:
“Dạo này... tâm trạng của bác sĩ Tống tốt hơn thì phải?”
Tôi cười: “Là do có người luôn nhắc tớ ăn đúng giờ, ngủ đủ giấc đó.”
Cậu không hỏi là ai. Chỉ gật nhẹ, quay mặt đi.
Một buổi tối, sau khi kết thúc ca làm, tôi nhận được tin nhắn từ Tố Di:
“Tớ sắp đi công tác châu Âu. Nhưng trước khi đi, có một người muốn mời tớ đi ăn tối. Đi với tớ nha?”
Người đó — là Trạch Dương.
Chúng tôi đến một nhà hàng Ý nhỏ giữa trung tâm thành phố. Trong ánh đèn vàng dịu, cả ba người không nói chuyện công việc, cũng chẳng nhắc đến chuyện cũ. Chỉ kể nhau nghe vài điều vụn vặt: một cuốn sách vừa đọc, một bản nhạc yêu thích, một câu chuyện hài nhảm nào đó.
Lúc Tố Di đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại, Trạch Dương quay sang tôi.
"Tớ từng nghĩ mình yêu cậu," Trạch Dương nói, mắt không rời ly rượu trong tay. "Nhưng sau khi Tố Di bước vào cuộc đời tớ… tớ mới hiểu, tình cảm tớ dành cho cậu — là sự biết ơn, là sự trân trọng, chứ không phải là tình yêu."
Tôi mỉm cười. Nhẹ nhõm.
Không phải vì cậu ấy không yêu tôi, mà vì cuối cùng chúng tôi cũng có thể đối diện với nhau bằng sự rõ ràng, không còn day dứt hay tiếc nuối.
Trạch Dương mỉm cười. Ánh mắt cậu dịu lại, lần đầu tiên trong nhiều năm.
“Tớ hy vọng lần này, tớ không đến muộn với Tố Di.”
Tôi nhìn theo cậu — người từng là một giấc mơ đẹp trong những năm tháng cũ. Nhưng giờ đây, tôi biết, ai cũng xứng đáng có một người hướng về mình — đúng lúc.
Cảnh Huy đến đón tôi sau buổi ăn. Trên xe, cậu không hỏi gì. Chỉ đưa tay sang nắm lấy tay tôi, thật chặt.