Đêm Trung thu năm lớp 11, trường tổ chức hội chợ gây quỹ. Mỗi lớp đều có gian hàng riêng. Lớp tôi bày bán đồ ăn vặt, mấy món xiên nướng và nước ép tự pha. Trạch Dương thì đứng quầy tính tiền, Cảnh Huy phụ trách nướng xiên, còn tôi lo ghi đơn và đưa đồ.
Không hiểu sao hôm đó lại đông đến vậy. Tôi quay cuồng trong đống đơn đặt, tay chân lóng ngóng vì khay nước đổ lên áo. Trong lúc loay hoay không biết xử lý sao thì có ai đó kéo tôi ra khỏi dòng người, đưa cho tôi chiếc khăn nhỏ.
Là Trạch Dương.
Cậu ấy không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lau tay tôi bằng khăn lạnh, rồi để lại thêm một chai nước suối.
“Lần sau đừng chạy tới chạy lui như vậy, dễ ngã lắm,” cậu nói. “Tôi đứng gần đây, có gì cứ gọi.”
Tôi ngẩn người một lúc. Không biết phải cảm ơn thế nào, chỉ biết cầm chai nước, gật đầu như gà mổ thóc. Lúc ngước lên thì thấy… Cảnh Huy đang nhìn tôi từ quầy nướng.
Cậu ấy vẫn cười.
Nhưng là kiểu cười mà tôi không đọc được như mọi khi.
Sau khi hội chợ tan, ba đứa kéo nhau đi ăn. Quán mì nhỏ đầu ngõ vẫn mở đèn, vẫn kiểu bàn nhựa ghế nhựa như bao lần trước. Cảnh Huy vẫn gọi phần mì cay cấp độ ba cho tôi, vì biết tôi không ăn cay được.
“Không biết vì sao cậu vẫn cố gọi món cay mà ăn xong đỏ cả mũi,” Trạch Dương ngồi bên kia bàn, nói, giọng nhẹ bẫng.
Tôi đang cầm đũa thì khựng lại một giây.
“Ờ thì… thói quen.”
Thói quen do Cảnh Huy gọi từ những lần đầu.
Thói quen mà tôi chưa bao giờ sửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên đường về, xe đạp của tôi bị xịt lốp. Trạch Dương đề nghị dắt xe về giúp, còn Cảnh Huy thì bảo:
“Để tớ chở Nhược Hàm. Cậu đi trước đi, mai gửi xe ở tiệm quen là được.”
Trạch Dương nhìn tôi, tôi nhìn lại, không rõ nên gật hay lắc. Cuối cùng, vẫn lên xe Cảnh Huy. Cậu ấy im lặng suốt đoạn đường dài.
Tôi cảm thấy có gì đó lỡ nhịp.
Không rõ là ai đã bước chậm hơn ai.
Về đến đầu hẻm, Cảnh Huy dừng lại.
“Trạch Dương ấy… tốt đấy,” cậu nói, giọng nhỏ hơn thường ngày.
Tôi mím môi. “Ừm.”
Cậu ấy quay sang nhìn tôi, ánh mắt hơi tối đi dưới bóng đèn đường.
“Nếu cậu thấy vui… thì tốt rồi.”
Tôi gật đầu, nhưng không hiểu sao tim mình lại trĩu xuống.
Tối hôm đó, tôi mở điện thoại ra định nhắn “cảm ơn vì đã chở về” — nhưng rồi lại thôi. Mở một bài nhạc lên, đeo tai nghe, tôi ngả người ra giường.
Một giai điệu dịu dàng vang lên.
Và tôi không ngủ được