Chúng Ta, Lúc Chưa Biết Mình Yêu Nhau

Chương 4: MỘT NGƯỜI MÌNH TƯỞNG LÀ MÌNH THÍCH



Sau đêm dã ngoại, tôi bắt đầu để ý Trạch Dương nhiều hơn.

Những tin nhắn dài hơn. Những ánh mắt lâu hơn. Những lần tôi chạm nhẹ vào cậu ấy rồi chờ đợi một mảnh ký ức vỡ vụn, nhưng lại chẳng thấy gì cả. Không phải vì năng lực mất đi — mà là vì… tôi không muốn dùng nó với Trạch Dương.

Tôi nghĩ, có lẽ đây là thích.

Mỗi sáng đến lớp, tôi mang thêm một hộp sữa đậu nành. Không nói ai uống, chỉ đặt lên bàn, rồi quay mặt đi.

Trạch Dương nhận lấy. Gật đầu. Lần nào cũng không nói lời cảm ơn, nhưng tôi biết cậu ấy hiểu.

Cảnh Huy thì lại... lặng im hơn.

Những câu đùa giảm dần. Những cái vỗ đầu cũng ít hơn. Có lần tôi hỏi:

"Sao dạo này cậu ít nói quá vậy?"

Cậu ấy chỉ nhún vai.

"Chắc dạo này thời tiết ẩm ương."

Nhưng trong ánh mắt ấy, tôi thấy có gì đó không giống thường ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một hôm, tôi đi học thêm về trễ. Trời mưa. Tôi ngồi ở hiên nhà sách, co người lại vì lạnh. Tin nhắn tôi gửi Trạch Dương đã hai tiếng chưa được trả lời.

Bất ngờ có chiếc áo khoác ấm áp trùm lên vai tôi.

“Không ai nhặt cậu thì để tớ tới nhặt,” Cảnh Huy nói, giọng nhẹ hều. “Cũng hên là tớ vẫn còn cái phản xạ như hồi lớp 10.”

Tôi bật cười. Nhưng tiếng cười ấy lại nghèn nghẹn không hiểu vì sao.

Tối hôm đó, tôi gửi tin nhắn cho Trạch Dương:

“Nếu có thời gian, cậu có muốn đi hội sách với tớ vào cuối tuần không?”

Vài phút sau, cậu trả lời:

“Được.”

Tôi nhìn dòng chữ ngắn gọn ấy, tim đập nhanh.

Tôi nghĩ, có lẽ… đây là bắt đầu của một điều gì đó.

Tôi không biết, ở bên kia màn hình, có một người đang nhìn đoạn chat của chúng tôi qua vai tôi — ánh mắt chùng xuống rất lâu.