Chúng Ta, Lúc Chưa Biết Mình Yêu Nhau

Chương 5: CÓ MỘT NGƯỜI KHÔNG CÙNG ĐI



Ngày hội sách, trời không nắng cũng chẳng mưa.

Tôi ăn mặc đơn giản, vẫn là áo hoodie rộng và giày thể thao, nhưng lần đầu tôi bối rối rất lâu trước gương.

Cảnh Huy đến sớm, nhưng chỉ gật đầu, bảo: “Trạch Dương chắc cũng sắp đến.”

Rồi cậu ấy đút tay vào túi áo, quay lưng đi: “Hai người đi vui nhé. Tớ có hẹn với nhóm học.”

Tôi ngẩn người. Đây là lần đầu trong suốt bao nhiêu năm, Cảnh Huy không đi cùng.

Buổi đi hội sách hôm đó, tôi và Trạch Dương đi từ gian hàng truyện tranh đến khu vực sách chuyên ngành. Trạch Dương chọn mấy quyển triết học, tôi chọn vài cuốn phân tích tâm lý.

Khi chúng tôi ngồi nghỉ ở quán nước, tôi kể về ước mơ học ngành Tâm lý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vì tôi muốn hiểu người khác,” tôi nói, xoay xoay ống hút. “Và hiểu chính mình nữa.”

Trạch Dương chống cằm, nhìn tôi rất lâu. “Cậu là người có thể làm được điều đó. Tôi nghĩ… cậu hiểu người khác nhiều hơn cậu nghĩ.”

Lúc ấy, tôi thấy nhịp tim mình lệch đi một chút. Tôi nghĩ… có lẽ đây là rung động thật sự rồi.

Tối về, tôi nhắn tin cho Cảnh Huy: "Hôm nay hội sách vui lắm. Bị cậu bỏ rơi đó nha."

Cậu ấy chỉ seen. Không nhắn lại.

Tôi cầm điện thoại, nhìn chằm chằm màn hình.

Lần đầu tiên, tôi thấy tin nhắn của mình… không còn được hồi âm bằng một emoji cười toe.

Một khoảnh khắc rất nhỏ thôi. Nhưng tôi đã hiểu — có lẽ hôm nay không phải chỉ mình tôi đi một mình.