Chúng Ta, Lúc Chưa Biết Mình Yêu Nhau

Chương 7: NHỮNG NGƯỜI KHÔNG CÒN Ở NGÀY HÔM QUA



New York mùa đông đầu tiên lạnh đến tê người.

Tôi co ro trong chiếc áo phao to sụ, đứng trước cửa sổ ký túc xá, nhìn tuyết rơi mờ đặc cả một khoảng trời. Những tòa nhà cao tầng, những chiếc taxi vàng, cả nhịp sống hối hả bên ngoài… không có gì giống với nơi tôi từng thuộc về.

Tôi đã sang đây được ba năm. Lịch học kín mít, cuối tuần làm trợ lý nghiên cứu cho giáo sư, buổi tối thì làm thêm ở một trung tâm tư vấn tâm lý học sinh. Ngày trôi qua rất nhanh, đến nỗi đôi khi tôi quên mất mình từng có một mùa hè dịu dàng như thế.

Cuộc trò chuyện trong nhóm ba người của chúng tôi vẫn còn. Nhưng dần dần, nó không còn nhộn nhịp như trước. Lúc đầu là vì chênh lệch múi giờ. Sau đó… là vì chênh lệch cuộc sống.

Tin nhắn chuyển từ “Hôm nay đi học gặp chuyện buồn cười lắm” sang “Mấy hôm nay bận quá, để mai kể nha.”

Rồi từ “mai kể” thành “quên mất tiêu luôn rồi.”

Tôi vẫn giữ thói quen mở khung trò chuyện của nhóm mỗi đêm, rồi đóng lại.

Trạch Dương không còn là cậu thiếu niên bồng bột tôi từng thấy dưới sân thượng ngày ấy.

Hôm tôi bay hóa ra là ngày gia đình cậu ấy phá sản – mãi đến sau này khi Cảnh Huy nhắn tin cho tôi thì tôi mới biết. Sau khi gia đình phá sản, cậu không đi du học như kế hoạch mà ở lại trong nước. Tự mình thi lại đại học, học chuyên ngành Kinh tế, rồi dấn thân vào thương trường sớm hơn bất kỳ ai.

Tôi không rõ cậu trải qua những gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy tên cậu xuất hiện trên bài báo mạng — “CEO trẻ tuổi vực dậy tập đoàn nhà họ Lục”, “Lục Trạch Dương – từ con trai tài phiệt sụp đổ đến kẻ xây lại đế chế.”

Cậu chưa bao giờ nhắn riêng cho tôi. Nhưng tôi tin là… cậu vẫn đọc những tin nhắn vu vơ tôi gửi trong nhóm.

Còn Cảnh Huy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cậu theo học Y, đúng như nguyện vọng lúc còn nhỏ. Khi tôi hỏi “vì sao lại là bác sĩ?”, cậu từng cười:

“Vì tớ muốn chữa lành. Dù chỉ là một chút xíu.”

Cậu vẫn thường xuyên nhắn tin cho tôi, gửi mấy sticker cười nhăn răng, khoe hôm nay cậu ta được khen ở bệnh viện thực tập, hay kể một câu chuyện nho nhỏ của bệnh nhân. Không phải lúc nào tôi cũng trả lời, nhưng tôi đọc hết.

Tôi nghĩ… có lẽ trong ba người, chỉ mình Cảnh Huy là vẫn sống trong ngày hôm qua. Còn tôi và Trạch Dương — đang lạc ở một thế giới khác, không còn nhau.

Tôi cũng bắt đầu muốn thay đổi. Không ai yêu cầu, không ai thúc ép. Chỉ là, một ngày nọ, khi soi gương… tôi thấy đôi mắt mình ánh lên thứ gì đó rất lạ. Thứ mà tôi chưa từng nhìn thấy trước đây: khát vọng được trở nên rạng rỡ hơn.

Tôi bắt đầu tập thể dục, ăn uống lành mạnh, học trang điểm nhẹ và chăm sóc da. Từng chút một, tôi nhìn mình trong gương và thấy… một Nhược Hàm tự tin hơn đang dần thành hình.

Rồi một ngày, Cảnh Huy gửi tin nhắn:

"Tớ sắp được chọn sang Pháp trao đổi một năm. Có lẽ… tớ sẽ đi."

Tôi đã nhắn lại:

"Tớ mừng cho cậu. Pháp hợp với cậu lắm. Nhớ mang theo áo khoác thật dày kẻo bị lạnh nha."

Tôi cũng chẳng rõ vì sao mình lại thấy buồn khi biết tin đó. Nhưng tôi không níu giữ.

Tôi ở lại Mỹ thêm vài năm, lấy bằng tiến sĩ. Sau đó, vì mẹ tôi muốn về nước dưỡng lão nên tôi quyết định quay về, mở một phòng khám tâm lý nhỏ ở trung tâm thành phố.