Chúng Ta, Lúc Chưa Biết Mình Yêu Nhau

Chương 8: NGƯỜI Ở LẠI TRONG KÝ ỨC



Một trong những bệnh nhân đầu tiên tôi gặp lại là người khiến mình từng thao thức suốt một thời thanh xuân — Lục Trạch Dương.

Cậu đến trong một buổi chiều mưa, lịch hẹn được sắp bởi trợ lý mà tôi không kịp xem trước.

Vừa bước vào phòng, tôi đã nhận ra cậu. Và ánh mắt cậu, chỉ thoáng qua một giây, đã khựng lại. Cậu ấy ngồi xuống ghế đối diện, mặc bộ vest tối màu, đôi mắt u sầu giấu sau cặp kính mỏng. Khi tôi gọi tên cậu, ánh nhìn ấy thoáng lay động. "Tống Nhược Hàm?" – cậu hỏi, giọng trầm và khàn, như không tin vào chính mắt mình. Gương mặt trưởng thành, nhưng đáy mắt vẫn là bóng tối quen thuộc năm nào.

Dù đã nhận ra nhau, chúng tôi vẫn giữ đúng vai trò bác sĩ – bệnh nhân. Cậu không nói về gia đình. Không nói về chuyện phá sản. Chỉ kể về những cơn mất ngủ triền miên, những áp lực vô hình, và một cảm giác lạc lõng giữa tất cả những thành tựu của bản thân.

Tôi không hỏi, chỉ lắng nghe. Bởi vì tôi biết — đôi khi, người cần nói nhất lại là người chẳng nói gì.

Sau vài buổi, tôi dần dùng khả năng của mình để nhìn vào những ký ức rối loạn trong cậu.

Và rồi — tôi thấy những ký ức có tôi trong đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Là những đoạn chat chưa bao giờ được hồi âm. Là ánh mắt thất vọng khi đứng một mình nơi sân bay năm ấy. Là cảm giác lạc lõng giữa một thế giới không còn ai ở bên, khi cậu cần nhất một người bạn.

Tôi thấy nỗi nhớ cậu dành cho tôi, lặng lẽ mà vô hạn. Thấy những đêm cậu ngồi trước màn hình, viết rồi xóa hàng chục lần một tin nhắn chẳng bao giờ gửi đi. Thấy cậu cắn chặt răng trước cuộc họp, trước toan tính thương trường, trước cả những lời dèm pha khi gia đình rơi vào khủng hoảng.

Tôi biết — cậu chưa từng trách tôi. Chỉ là… đã quá mệt mỏi để nói ra.

Tôi không nói rằng mình nhìn thấy tất cả. Tôi chỉ lặng im, nghiêng đầu cười nhẹ, rồi đưa ra những lời khuyên thật bình thường. Nhưng bên trong… tôi biết.

Cậu đã từng thích tôi. Có thể là nhiều hơn cả thích. Nhưng giờ đây… tôi cũng biết rõ, người mà mình hướng về — chỉ có một.

Và đúng lúc tôi nghĩ rằng mọi thứ đã bình lặng trở lại thì — Cảnh Huy trở về nước.

Ngay khoảnh khắc cậu ấy đứng ở cửa phòng khám, nhìn thấy tôi bước ra cùng Trạch Dương, trong mắt cậu ánh lên sự hoang mang, rồi tắt lịm.

Chúng tôi chỉ cách nhau ba bước chân. Nhưng giống như năm đó… không ai tiến lên trước.