5.
Tôi quay về căn nhà từng là tổ ấm của tôi và Trần Chi Hành.
Mở cửa bằng dấu vân tay, bước vào căn hộ từng gọi là nhà.
Tấm ảnh cưới trong phòng khách đã biến mất, thay vào đó là một bức tranh sơn dầu phong cảnh bãi biển.
Đó là tranh của Lâm Nguyệt.
Lần đầu tiên của họ lấy danh nghĩa đi công tác, cùng nhau đến biển.
Ban đêm, bãi cát, bữa tối dưới ánh đèn.
Vừa lãng mạn vừa nguy hiểm.
Cái gọi là "một đêm sai lầm vì rượu" thật ra chỉ là một kế hoạch có sẵn.
Trong sách viết, đêm ấy khi Trần Chi Hành không kìm được cảm xúc, anh gọi tên tôi:
"An An."
Anh gọi thật dịu dàng.
Mà người dưới thân anh — chính là Lâm Nguyệt — thì đau lòng đến rơi nước mắt, dùng tay cào anh.
Trần Chi Hành giữ c.h.ặ.t t.a.y cô ta, càng lúc càng mạnh bạo.
Lâm Nguyệt bất ngờ xoay người, đè anh xuống dưới, chủ động tiếp tục.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Cô nói: "Nhìn cho rõ, em là Lâm Nguyệt."
Cô là Lâm Nguyệt, không phải Tô An An.
Trần Chi Hành chưa từng nhầm lẫn.
Còn tôi, lúc đó đang ở đâu?
Tôi nằm trên chiếc giường bệnh lạnh như băng.
Chỉ có ánh trăng lặng lẽ chiếu lên mặt tôi.
Khi Trần Chi Hành cùng Lâm Nguyệt mây mưa cuồng nhiệt, anh có từng nhớ đến tôi không?
Anh có đấy.
Nếu không thì vì sao lại gọi tên tôi.
Anh tự cho mình si tình, biến tôi thành một phần gia vị cho trò chơi tình ái của họ.
Dạ dày tôi quặn lại, cơn buồn nôn dâng lên.
Tôi cố gắng nín, nhưng vẫn phải khụy người nôn khan mấy tiếng.
Yên Yên vội vàng đỡ lấy tôi, mặt lo lắng:
"Lấy xong đồ thì về đi.
Bác sĩ dặn rồi, đừng để cảm xúc d.a.o động quá lớn."
Tôi mở két sắt của mình, lấy ra giấy tờ tùy thân, sổ tiết kiệm, giấy tờ nhà đất.
Trước khi đi, tôi muốn để lại lời nhắn cho Trần Chi Hành.
Muốn nói rằng tôi sẽ đổi số điện thoại, chờ khi sức khỏe ổn định sẽ đi làm thủ tục ly hôn.
Nhưng khi mở tủ lạnh, tôi lại thấy bảng ghi chú gắn trên cửa.
Trên đó là thực đơn hôm nay do Lâm Nguyệt viết.
Mấy món ăn kèm theo hình mặt cười:
[Hôm nay em muốn ăn mấy món này!]
Thì ra cô ta đã dọn vào căn hộ của tôi và Trần Chi Hành.
Trần Chi Hành nấu ăn rất ngon.
Ngày trước, anh luôn hỏi tôi từ hôm trước: "Ngày mai em muốn ăn gì?"
Sau đó chuẩn bị kỹ càng, chờ tôi về, dùng hết tâm tư làm cho tôi.
"Anh chỉ nấu cho An An!"
Mới bốn năm thôi, anh đã quên lời mình từng nói.
Căn hộ do chính tay tôi thiết kế, cuối cùng anh cũng mặc nhiên để người phụ nữ khác bước vào.
Thật ra, Trần Chi Hành mong tôi mãi mãi không tỉnh lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cái kết tốt nhất cho một nữ phụ phiền phức là c.h.ế.t đi, để nam nữ chính được trọn vẹn bên nhau.
Chỉ thêm vài năm nữa thôi, anh sẽ lạnh lùng rút hết thiết bị đang duy trì sự sống cho tôi.
Rồi sau đó, chỉ nấu ăn cho một mình Lâm Nguyệt.
Con người khi thề thốt luôn nghĩ lời thề có hạn sử dụng là "vĩnh viễn".
Nhưng thay lòng thì chỉ cần một khoảnh khắc.
Tôi đưa mắt nhìn lại căn hộ từng là "tổ ấm tình yêu" của tôi và Trần Chi Hành.
Mọi thứ đều đã không còn như trước.
Những món đồ trang trí nhỏ tôi từng yêu quý đã biến mất, thay vào đó là những chậu hoa rực rỡ.
Những cuốn tiểu thuyết tôi thích đọc bị xếp lên tầng cao, phủ đầy bụi.
Căn phòng làm việc dường như đã trở thành xưởng vẽ của Lâm Nguyệt.
Những màu sắc rực rỡ của sơn dầu đập vào mắt tôi, chỉ để lại cảm giác lạnh lẽo.
Thì ra một con người có thể bị xóa sạch dấu vết dễ dàng đến thế.
Nơi này… đã chẳng còn một chút gì của tôi nữa.
Yên Yên đẩy tôi đi một vòng quanh căn hộ.
Mỗi nơi bánh xe lăn qua, đều là dấu vết của một trái tim từng dốc hết yêu thương… nhưng đặt nhầm người.
6.
Thật không may, lúc tôi định rời đi thì Trần Chi Hành vừa về đến cửa.
Cánh cửa bật mở, chúng tôi — bốn người — chạm mặt nhau mà không kịp né tránh.
Vâng, là bốn người.
Lâm Nguyệt đang ôm chặt lấy eo Trần Chi Hành, một tay luồn vào áo anh, tay kia thì kéo thắt lưng của anh xuống.
"Cô ta nằm liệt bốn năm, thân thể gầy đến như xác khô.
Anh nói xem, em đẹp hơn hay cô ta đẹp hơn?"
Hóa ra việc tôi tỉnh lại cũng đủ khiến họ thêm hứng thú, như một chất xúc tác cho cơn cuồng nhiệt sắp tới.
Có thể tưởng tượng, vài phút nữa thôi, cảnh tượng sẽ nồng cháy đến mức nào.
Trần Chi Hành chưa kịp đáp lại, đã hoảng hốt quay phắt sang tôi:
"An An, sao em lại ở nhà?!"
Lâm Nguyệt cũng bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào tôi.
Trong đôi mắt đó hiện lên một tia đắc ý, cánh tay ôm chặt lấy anh hơn nữa.
Thế nhưng cô ta chưa kịp ra vẻ gì thêm thì đã bị Trần Chi Hành gạt phắt ra, cả người bị hất ngã xuống đất, vô cùng thảm hại.
Anh hấp tấp chạy về phía tôi, vội quá nên còn trượt chân ngã lăn, cuối cùng bò đến bên chân tôi như một con chó.
"An An, không phải như em nghĩ đâu!"
Anh thực sự rất hoảng, mồ hôi túa ra đầy trán, đôi mắt đỏ au như sắp bật khóc.
Anh siết chặt lấy tay tôi:
"Nghe anh giải thích, được không?"
Tay anh vẫn ấm như xưa, từng khiến tôi tin rằng chỉ cần nắm chặt lấy nhau, cả đời cũng sẽ bình yên mà đi tiếp.
Nhưng tại sao giờ đây, lòng tôi lại lạnh đến thế này?
Giờ phút này rồi, anh vẫn còn định giải thích?
Là thật lòng, hay chỉ là thêm một lần lừa dối?
Nếu tôi chưa tỉnh lại với ký ức của nữ phụ, nếu tôi vẫn là cô gái ngày trước yêu anh đến si mê, liệu khi chứng kiến cảnh này, tôi có phát điên không?
Tôi không hất tay anh ra, chỉ lặng lẽ nhìn sâu vào mắt anh.
Từ nhỏ tôi đã được nuông chiều, tính tình có chút đỏng đảnh.
Trước kia mỗi lần cãi nhau, hễ anh muốn lý lẽ, tôi sẽ dậm chân hét to: "Em không nghe! Dù sao cũng là lỗi của anh!"
Anh chẳng biết làm gì hơn ngoài việc nhẫn nại dỗ dành, nói hết lời ngọt ngào để tôi nguôi giận.
Còn giờ đây, tôi lại mỉm cười dịu dàng:
"Anh Trần, chúng ta sắp ly hôn rồi.
Những chuyện này… không cần phải giải thích nữa."