Chuyện Cũ Không Hối Hận

Chương 4



"Em… vừa gọi anh là gì?"

Sắc mặt Trần Chi Hành lập tức thay đổi, mắt trợn lớn, bàn tay càng siết chặt lấy tôi hơn.

 

"Đồ thần kinh! Buông ra!" — Yên Yên nhanh chóng phát hiện tôi nhíu mày, liền lao đến gỡ tay anh ra.

 

Nhưng anh vẫn không chịu buông, chỉ gằn giọng nhìn tôi, giọng lạc đi:

"An An, đừng nói chuyện ly hôn... anh xin em."

 

Vừa mới tỉnh dậy, sức tôi còn yếu, trong lòng chỉ thấy mệt mỏi rã rời.

 

"Anh Trần, tôi cần nghỉ ngơi. 

Trong thời gian dưỡng bệnh, mong anh đừng làm phiền tôi nữa."

 

Nỗi đau trong mắt Trần Chi Hành gần như có thể cầm nắm được.

"Tại sao em lại nói chia tay nhẹ nhàng như vậy? 

Vậy bốn năm anh chờ đợi em, là gì chứ?!"

 

Tôi im lặng, không muốn nói gì nữa. 

Yên Yên đứng bên cạnh bật cười lạnh:

 

"Là gì à? 

Là bên cạnh anh có người đàn bà khác, là phản bội trắng trợn đấy.

An An biết cả rồi. 

Người phụ nữ này chính là bồ nhí của anh."

 

Yên Yên chỉ thẳng vào Lâm Nguyệt, ánh mắt khinh miệt nhìn Trần Chi Hành:

 

"Anh nói muốn giải thích, vậy giải thích đi.

Giải thích vì sao cô ta dọn vào nhà của An An?

Giải thích vì sao cô ta cởi đồ anh, anh lại không từ chối?

Bốn năm qua, hai người ngủ với nhau bao nhiêu lần rồi?"

 

Mỗi một câu Yên Yên nói ra, sắc mặt Trần Chi Hành lại trắng thêm một phần.

Anh không dám nhìn tôi nữa, chỉ quay đầu lắp bắp:

"Anh… anh không có…"

 

Rồi anh quay sang Lâm Nguyệt, giận dữ hét lên:

"Cút! Cô cút ngay cho tôi!"

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Thân hình mảnh khảnh của Lâm Nguyệt run lên theo từng tiếng quát, đôi mắt đầy nước.

Cô ta không nói gì thêm, quay đầu chạy đi, vừa đi vừa lau nước mắt.

 

Đợi đến khi bóng cô ta khuất hẳn, Trần Chi Hành mới quay lại nhìn tôi:

 

"Anh chỉ là quá cô đơn… 

Nếu em không thích cô ta, anh sẽ đuổi ngay lập tức.

Từ đầu đến cuối, người anh yêu chỉ có em. 

An An, anh chưa từng thay đổi!

Xin em, đừng rời xa anh."

 

Anh vẫn cúi đầu, khiến tôi chẳng thể thấy rõ biểu cảm.

Chỉ có từng giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mu bàn chân tôi, bỏng rát như thiêu.

 

Tôi chợt nhớ đến ngày xảy ra tai nạn.

 

Hôm đó, chúng tôi cãi nhau một trận nảy lửa. 

Trên đường về, anh không nói lời nào, còn tôi thì ngoảnh mặt đi, không thèm nhìn anh.

 

Chiếc xe lao đi trong im lặng, chỉ có tiếng thắng gấp rít lên bên tai.

 

Tôi chưa kịp cảm thấy đau thì đã mất dần ý thức.

Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi chìm vào hôn mê, tôi nghe thấy anh ôm lấy tôi, khóc lóc gọi cứu người, nước mắt anh rơi lộp độp lên mặt tôi:

 

"An An, xin em đừng rời xa anh!"

 

Chắc lúc đó anh không thể ngờ được — vất vả lắm mới giữ được mạng sống cho tôi mà cuối cùng trong lòng mình lại có chỗ cho người khác.

 

Tôi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc hơi rối của Trần Chi Hành.

"Anh Trần, khi ôm lấy cô Lâm, anh có từng nhớ tới khoảnh khắc tôi suýt c.h.ế.t trong vòng tay anh không?"

 

7.

Cuối cùng, Trần Chi Hành cũng ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt hoang mang.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Anh thích cô Lâm là việc của anh. 

Nhưng tôi có nguyên tắc,  tôi không chấp nhận người đàn ông không kiểm soát được thân thể lẫn trái tim mình."

 

Tôi chỉnh lại sợi tóc cuối cùng còn rối trên trán anh, rồi rút tay về:

 

"Chúng ta nên kết thúc trong yên ổn. 

Cổ phần công ty, xe cộ, nhà cửa — nhờ luật sư phân chia rõ ràng càng sớm càng tốt."

 

Yên Yên đẩy xe lăn, tôi và Trần Chi Hành lướt qua nhau.

 

Sắp đến cửa thang máy, anh đột ngột gọi với theo:

 

"Chia hết rồi, để em dễ bề đi tìm mối tình thanh mai trúc mã của em — Tạ Ninh Xuyên chứ gì?

Cái lý do em lấy chuyện anh phản bội ra nói, chỉ là cái cớ thôi."

 

Tạ Ninh Xuyên — người cha tôi chọn làm hôn phu cho tôi.

Lẽ ra tôi phải kết hôn với nhà họ Tạ, nhưng tôi cố chấp chọn Trần Chi Hành.

 

Lần cãi nhau trước tai nạn cũng vì Tạ Ninh Xuyên.

 

Khi đó công ty mới ổn định, Tạ Ninh Xuyên muốn giúp tôi, trao cho một đơn hàng lớn.

Nếu bắt tay được với nhà họ Tạ, tương lai công ty sẽ rất rộng mở.

 

Tôi vui mừng báo tin với Trần Chi Hành, nhưng anh lại bắt tôi từ chối thẳng thừng.

Lý do của anh là không muốn dựa dẫm vào bất cứ mối quan hệ nào của tôi.

Tôi hiểu, anh đang cố gồng mình để chứng minh bản thân.

 

Khi cha tôi mất vì bệnh, anh đã thề sẽ cho tôi một cuộc sống tốt nhất.

Chúng tôi đã đăng ký kết hôn, chỉ chưa kịp làm lễ cưới.

 

Anh coi sự giúp đỡ của Tạ Ninh Xuyên là nỗi nhục.

Nhưng thương trường là thương trường.

Ở đó, lợi ích luôn là điều đặt lên hàng đầu.

 

Lúc đi tìm nhà đầu tư, chẳng phải chính anh cũng đã từng cúi đầu?

Tại sao đến lượt Tạ Ninh Xuyên thì lại bướng bỉnh như vậy?

 

Cuối cùng, khi tôi hỏi tới cùng, Trần Chi Hành đã giận dữ gào lên:

 

"Rốt cuộc em lo cho công ty, hay muốn tiếp cận Tạ Ninh Xuyên?

Em hối hận khi ở bên anh rồi đúng không? 

Muốn quay lại với cậu ta đúng không?"

 

Những lời đó giẫm nát trái tim tôi.

 

Tôi là đứa lớn lên trong nhung lụa, vì yêu anh mà chấp nhận khổ cực, đồng cam cộng khổ để khởi nghiệp.

Tôi đã từng kiệt sức, từng khóc nức nở, từng gục ngã — tất cả đều vì anh.

 

Vậy mà anh lại hỏi tôi có hối hận không?

 

Tôi quay đi, không nói một lời, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, chờ anh xin lỗi.

Tôi nghĩ, nếu anh chịu cúi đầu nói một câu xin lỗi thật lòng, tôi sẽ tha thứ.

 

Và rồi… tôi chờ được gì?

 

Chờ được khoảnh khắc anh đạp ga tăng tốc.

Chờ được bốn năm hôn mê.

Chờ được một người đàn ông thay lòng đổi dạ.

 

Tôi không còn muốn đối thoại với anh ta nữa. 

Nhưng Yên Yên thì không thể nhịn được:

 

"Đồ điên! Tạ Ninh Xuyên kết hôn từ lâu rồi. 

Anh còn dám vu oan giá họa cho An An, anh có còn là con người không?

An An đã chịu bao nhiêu khổ cực vì anh, anh không nhớ à?"

 

Lúc này thang máy đến, tôi nhẹ kéo tay áo Yên Yên, ra hiệu cô đẩy tôi vào.

 

Khi Trần Chi Hành chạy tới, cửa thang máy vừa khép lại.

Anh kêu lên:

"Vừa rồi anh chỉ vì nóng giận mới nói vậy thôi, An An!

Anh không đồng ý ly hôn! Tô An An, rời xa anh em sống không nổi đâu!"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com