8.
Sống không nổi ư?
Chưa từng có chuyện ai rời khỏi ai thì không thể sống tiếp.
Thật buồn cười.
Trước đây, tôi từng xem Trần Chi Hành là lý do để mình sống tiếp, từng nghĩ mình không thể rời xa anh.
Cha mẹ tôi đều từng qua một lần hôn nhân.
Trước khi mẹ tôi bước vào nhà họ Tô, cha tôi đã có một con trai riêng.
Sau này mẹ mới sinh ra tôi.
Yêu mẹ nên cha cũng yêu tôi.
Ông nuôi tôi như ngọc, nâng niu từng chút một.
Lên lớp mười một, mẹ bị bệnh qua đời.
Không lâu sau, cha tôi tái hôn.
Tôi có một người mẹ kế, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do anh cùng cha khác mẹ kế của tôi quản lý.
Từ đó, sự tồn tại của tôi trở nên lạc lõng.
Ăn mặc chẳng thiếu thứ gì, nhưng ánh mắt và thái độ thì đã khác.
Mẹ kế rất khắt khe, đặc biệt chú trọng việc dạy tôi cách trở thành một "quý cô môn đăng hộ đối".
Tựa như tôi sinh ra, chỉ để làm công cụ liên hôn, để gả cho Tạ Ninh Xuyên.
Tôi muốn trốn thoát.
Cố gắng thi đỗ đại học mà mình thật sự yêu thích.
Nhưng khi bước ra thế giới, tôi vẫn không biết mình nên làm gì.
Và rồi, tôi gặp Trần Chi Hành.
Lần đầu tiên là tại một buổi tiệc của nhà họ Tô.
Anh là nhân viên phục vụ, còn tôi đi cùng anh trai đến học cách xã giao.
Sau buổi tiệc, Trần Chi Hành giữ anh tôi lại, trình bày ý tưởng công ty và xin đầu tư.
Anh tôi từ chối thẳng thừng.
Trước đó, họ cũng từng gặp nhau vài lần nhưng lần nào cũng thất bại.
Tôi đứng bên cạnh, chờ đợi nhìn thấy nét thất vọng trên gương mặt anh.
Nhưng không — anh vẫn mỉm cười, bình tĩnh và lễ độ.
Sau đó, anh tiếp tục tìm đến anh tôi nhiều lần nữa.
Thường xuyên qua lại, tôi và anh quen nhau.
Sau đó tôi mới biết, Trần Chi Hành học cùng trường đại học với tôi, chỉ lớn hơn một khóa, khác khu giảng đường nên chưa từng gặp.
Tôi bị thu hút bởi sự kiên cường không chịu khuất phục của anh.
Dần dần, sự ngưỡng mộ đó hóa thành rung động.
Tôi thích anh.
Tôi đồng ý lời tỏ tình của anh.
Khi cha tôi biết tôi qua lại với một chàng trai nghèo, ông cười lạnh:
"Loại đàn ông muốn đổi đời nhờ vào hôn nhân thì có cả đống.
An An, con nghĩ đó là tình yêu, nhưng với nó, con chỉ là bàn đạp."
Tôi đã từng nghi ngờ.
Liệu anh đến với tôi, có phải vì muốn dựa hơi nhà họ Tô?
Nhưng sau khi chính thức hẹn hò, Trần Chi Hành chưa từng nhắc đến việc nhờ nhà tôi đầu tư.
Anh tự tìm hướng đi khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Và anh cũng thật sự có bản lĩnh. Công ty bắt đầu có chỗ đứng.
Cha tôi dần dịu lại, nói:
"Thằng bé đúng là không tệ.
Nhưng An An à, con theo nó sẽ khổ cả đời.
Lấy Tạ Ninh Xuyên, con sẽ được sống sung sướng, chẳng phải tốt hơn sao?"
Không.
Tôi không muốn làm bình hoa đặt đúng chỗ.
Trần Chi Hành có khao khát chứng minh bản thân, tôi cũng vậy.
Tôi cũng muốn chứng minh với cha rằng giá trị của tôi không nằm ở một cuộc hôn nhân sắp đặt.
Không cần dựa vào nhà họ Tô, tôi cũng có thể tự đi trên đôi chân mình.
Tôi và Trần Chi Hành từng là hai người đồng hành, cùng dựa vào nhau để tiến về phía trước.
Ngày ấy, ai cũng từng nghĩ — sẽ chẳng thể sống nếu thiếu người kia.
Nhưng bây giờ, Trần Chi Hành và Lâm Nguyệt là hai người dựa vào nhau.
Còn tôi… đã có thể tự đứng dậy, tự bước đi bằng chính đôi chân mình.
9.
Tôi liên lạc lại với anh trai cùng cha khác mẹ.
Sau khi cha mất, toàn bộ công việc kinh doanh trong nhà đều giao cho anh ấy phụ trách.
Bốn năm không liên lạc, khi nghe tôi gọi điện, giọng anh vẫn lạnh nhạt như cũ.
Từ nhỏ chúng tôi đã không thân, lớn lên cũng vậy.
"Cần về nhà cũ tĩnh dưỡng không?" - Anh hỏi.
"Không cần.
Chỉ gọi để báo anh biết em đã tỉnh lại."
"Ừ." Anh đáp hờ hững,
"Anh biết rồi.
Khi em tỉnh, anh đã cho người đưa em đến viện điều dưỡng tốt hơn."
Viện dưỡng thương thuộc tập đoàn Tô thị — nơi Trần Chi Hành không thể bước vào.
Anh ta chỉ có thể đứng sau bức tường hoa nhìn tôi đọc sách, tản bộ trong sân.
Tôi thấy anh, nhưng cũng như không.
Một đêm nọ, tôi ngồi ngắm sao trong sân.
Bất ngờ, hàng loạt máy bay không người lái bay tới, trên thân đèn nhấp nháy.
Từng chữ hiện lên giữa không trung: "An An, xin lỗi."
Rồi biến thành: "Cho anh một cơ hội để bù đắp, được không?"
Viện điều dưỡng vốn yên ắng, đêm ấy bỗng náo nhiệt.
Thậm chí có cả người dân quanh đó hiếu kỳ đến vây xem.
Để tránh bị anh làm phiền mãi, tôi đồng ý gặp mặt một lần.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Tay ôm tách trà nóng, hơi nước mờ ảo che khuất khuôn mặt Trần Chi Hành.
Nghe nói, anh ngày nào cũng lượn lờ trước công ty của anh tôi, chỉ cầu xin được gặp tôi một lần.
Nghe nói, anh mượn rượu giải sầu, bệnh dạ dày tái phát.
Tất cả là do Yên Yên kể lại, còn tôi chỉ nhếch môi cười nhạt.
Thật lạ.
Khi tôi còn nằm mê man trên giường bệnh, anh đến thăm ngày càng thưa thớt, như thể muốn quên tôi đi.
Còn giờ lại cuống quýt muốn giữ lấy tôi, là vì điều gì?