Chuyện Cũ Không Hối Hận

Chương 6



Một lúc sau, Trần Chi Hành mới cất lời:

 

"Đừng giận nữa, mình về nhà đi được không?

Anh học được nhiều món mới, đều muốn nấu cho em."

 

Trước kia, mỗi lần cãi nhau, cuối cùng vẫn là anh xuống nước, dỗ dành tôi bằng một bữa ăn thịnh soạn.

Tôi từng nghĩ, hạnh phúc đôi khi chỉ cần giản dị vậy thôi.

 

Nhưng bây giờ, dù có ngon đến mấy thì sao chứ?

 

Tôi đặt tách trà xuống, lần đầu tiên nhìn thẳng vào anh:

"Anh nghĩ tôi đang giận dỗi?"

 

"Anh thề, giữa anh và trợ lý Lâm thật sự không có gì.

Chỉ là… quá cô đơn, nên anh sai lầm.

Anh đã cho cô ta nghỉ việc rồi. 

An An, anh hứa, phần đời còn lại sẽ chỉ có em."

 

Anh càng nói càng kích động, rút điện thoại ra đặt trước mặt tôi:

"Em xem đi, anh xóa hết rồi, cô ta biến mất sạch sẽ rồi!"

 

Tôi cụp mắt, bật cười nhạt:

"Nói thì dễ. 

Nhưng cô ta từng sống trong căn nhà của tôi, mặc quần áo của tôi, chuyện đó thì tính sao?"

 

Từng câu nói như cái tát vào mặt Trần Chi Hành.

Sắc mặt anh ta trắng bệch, mắt đỏ hoe:

 

"Anh sẽ mua cái mới. 

Em chẳng từng nói muốn có biệt thự riêng sao? 

Mình đi chọn luôn, được không?

Xin em, cho chúng ta một cơ hội bắt đầu lại."

 

Lời lẽ thống thiết, đến mức tôi suýt chút nữa đã mềm lòng.

 

"Nếu như… cô Lâm đang mang thai con anh thì sao?"

 

"Không thể nào. Cô ta không xứng."

 

Nghe tôi có vẻ lung lay, Trần Chi Hành mừng rỡ, vội vàng nắm lấy tay tôi:

 

"Anh chỉ muốn có con với em!

Em không biết đâu, anh sợ mất em đến nhường nào!"

 

Anh nói không ngừng, siết lấy bàn tay tôi đang cố rút ra.

 

Trong giấc mơ cũng thế.

Lúc tôi mới tỉnh lại, anh dính lấy tôi cả ngày, lặp đi lặp lại những chuyện cũ của chúng tôi.

Anh thậm chí khóc trước mặt tôi, nói rằng cảm ơn ông trời đã mang tôi trở lại.

 

Khi đó, tôi từng tin mình là người hạnh phúc nhất thế gian.

Tôi mong được cùng anh sinh con, dựng nên một mái ấm thật sự.

 

Nhưng rồi… Lâm Nguyệt xuất hiện.

Cô ta rơi nước mắt nói:

 

"Tôi không muốn phá hoại hạnh phúc của hai người. 

Tôi chỉ muốn giữ lại đứa con này."

 

Đúng vậy. Lâm Nguyệt đã có thai.

 

Trần Chi Hành nghĩ có thể giấu tôi cả đời.

Anh đã không muốn kết thúc trong êm đẹp thì đừng trách tôi tuyệt tình.

 

Tôi gật đầu:

"Được thôi, tôi có thể tha thứ cho anh. Trừ phi —"

 

"Trừ phi gì?" Đôi mắt anh sáng lên.

 

"Trừ phi — anh chuyển toàn bộ tài sản sang tên tôi, và lấy lại tất cả những gì đã từng cho Lâm Nguyệt."

 

10.

Nghe vậy, Trần Chi Hành im lặng hồi lâu.

 

Tôi bật cười: 

"Không nỡ buông tài sản, thì còn nói gì đến tình cảm?"

 

Giọng anh ta khẽ run: 

"Em không còn tin anh nữa, đúng không?"

 

Buồn cười thật, đến giờ này rồi mà vẫn còn nhắc chuyện tin hay không tin.

 

Tôi không lên tiếng, Trần Chi Hành vội vã cam đoan: 

"Được, anh đồng ý với em."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Việc chuyển nhượng tài sản cần thời gian.

Tôi cũng không thúc ép, chỉ đối xử với anh nhẹ nhàng hơn trước.

 

Yên Yên biết tôi tạm thời không ly hôn, tức đến mức gõ đầu tôi:

 

"Bộ não toàn yêu đương à? 

Đàn ông đâu phải đồ dùng, rửa sạch là xài tiếp!

Trần Chi Hành dơ dáy vậy rồi, còn muốn động miệng hôn anh ta nữa hả?"

 

Tôi ôm đầu kêu đau, vội vã giơ tay đầu hàng: 

"Nghe tớ nói hết đã!"

 

Tôi ghé sát tai kể kế hoạch. 

Nghe xong, Yên Yên nhìn tôi nghi hoặc: "Liệu có được không?"

 

"Cứ đợi xem." - Tôi đầy tự tin.

 

Những món xe cộ, túi xách, trang sức Trần Chi Hành từng mua cho Lâm Nguyệt đều bị thu hồi.

Anh đưa tôi xem danh sách kê khai, chi tiết rõ ràng từng món.

 

Thời gian tặng, giá trị từng thứ — anh ta đều ghi chú cẩn thận.

 

"Đã lấy lại rồi thì bán hết đi, chuyển tiền cho tổ chức từ thiện."

 

Tôi chỉ lật xem qua loa rồi đặt xuống, ngồi tựa vào sofa, nhìn Trần Chi Hành:

"Lâm Nguyệt không làm ầm lên à?"

 

"Cô ta... không dám đâu." - Lần hiếm hoi tôi cười với anh, anh lập tức nắm lấy tay tôi, ánh mắt dịu dàng:

"Cô ta không dám làm phiền em nữa."

 

Tôi vòng tay ôm nhẹ anh:

"Anh đối với em, vẫn tốt như xưa nhỉ?

Còn cổ phần công ty, khi nào anh chuyển sang tên em?"

 

Cơ thể Trần Chi Hành hơi cứng lại. 

Anh nhìn tôi:

 

"Gần đây công ty có dự án mới, nhiều việc quá... chuyện cổ phần để sau được không?

Anh cho em năm trăm triệu, muốn mua gì cứ mua."

 

Tôi nhận lấy thẻ ngân hàng anh đưa, chỉ cười khẽ.

So với một nửa gia sản anh phải chia khi ly hôn, thì năm trăm triệu này chẳng là gì.

 

Thật không biết, Trần Chi Hành không nỡ rời xa tôi, hay chỉ không nỡ chia tiền.

Có lẽ, anh muốn có cả hai — cả tôi, cả Lâm Nguyệt.

 

Tôi lên tiếng: 

"Em sắp hồi phục rồi, ra viện xong sẽ đến công ty giúp anh xử lý công việc."

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Anh bất ngờ, theo phản xạ định từ chối:

"Em nghỉ ngơi đi. Anh nuôi em là được.

Em gầy quá rồi, nhìn thấy mà đau lòng."

 

Rồi câu chuyện bị lái sang nỗi nhớ nhung của anh suốt mấy năm qua.

 

Tôi mất kiên nhẫn, ngắt lời:

"Em muốn đến công ty."

 

Không lay chuyển được tôi, anh đành gật đầu:

 

"Được thôi. Dù sao Công Nghệ Tinh An cũng do hai ta cùng sáng lập, em muốn quay lại thì cứ đến."

 

Công Nghệ Tinh An.

 

Chỉ bốn chữ ấy thôi cũng khiến tim tôi nhói lên.

 

Lúc mới thành lập, công ty chỉ là ba căn phòng nhỏ lụp xụp.

 

Mùa đông lạnh cóng, mùa hè nóng hầm hập. 

Mỗi lần trời mưa to, nước dột không ngớt.

 

Có lần nước tràn vào, ngập quá mắt cá chân. 

Trần Chi Hành bế tôi lên, còn tôi thì nghiêng ô che đám thiết bị điện tử đắt tiền.

 

Vậy mà tôi vẫn cười, không một lời oán thán.

Khi ấy, thật sự tin rằng chỉ cần có tình yêu, cơm trắng nước lọc cũng đủ sống.

 

Ký ức xưa ùa về như sóng dữ.

Tôi, Trần Chi Hành và hai người bạn cùng khởi nghiệp, từng ngồi trong ba căn phòng đó vẽ nên viễn cảnh tương lai.

 

Chớp mắt đã tám năm trôi qua.

Chúng tôi đều đã thành công.

Và mỗi người trong chúng tôi, cũng đã không còn là người của những năm tháng thuở đầu ấy nữa.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com