Cố Hàn Châu, Oán Niệm Không Buông
Quản gia mặt đầy khó hiểu, có lẽ ông ta cũng không ngờ thê tử mà chính tay Cố Hàn Châu đưa đi, vẫn có thể quay lại.
"Mau chóng khôi phục nguyên trạng trước khi phu nhân trở về!"
Quản gia toát mồ hôi lạnh, vội vàng dẫn người đi làm việc.
Từ đó, viện lâu ngày không có người ở, nay lại tấp nập người ra kẻ vào.
Ta đứng trên bờ tường, nhìn xuống cảnh tượng này, cảm thấy nực cười.
Thật đáng tiếc cho rừng trúc ấy.
Đó là thứ duy nhất ta thật lòng yêu thích trong cái đại viện này.
Năm đó khi mới thành thân, Cố Hàn Châu sợ ta không quen với kinh thành, nên đặc biệt sai người đến đất Thục mang trúc xanh về trồng.
Lúc ấy, ta cảm động đến rơi nước mắt.
Bây giờ nghĩ lại…
Chẳng qua cũng chỉ là một thủ đoạn mê hoặc lòng người mà thôi.
8
Đêm khuya tĩnh lặng, Cố Hàn Châu đẩy cửa viện, suýt nữa làm ta giật mình rơi khỏi bờ tường.
Hắn ngồi xuống xích đu trong sân, lặng lẽ ngắm trăng.
Sắp đến Trung thu rồi, đêm nay trăng tròn và sáng rực.
Ánh mắt hắn tràn đầy hoài niệm, lẩm bẩm một mình:
"Mỗi khi đến ngày lễ tết, lại càng nhớ người thân… Thanh Thanh, ta nhớ nàng rồi."
Ta nghe xong suýt muốn nôn tại chỗ.
Nếu bây giờ ta không phải cô hồn dã quỷ, chắc chắn đã ói hết lên người hắn.
"Thanh Thanh, từ lúc đưa nàng đi, ta liền hối hận."
"Nhưng chuyện đã rồi, ta cũng không có cách nào khác."
"Ta chỉ có thể càng cố gắng hơn, bởi vì ta biết, chỉ khi ta nắm quyền trong tay, ta mới có thể đón nàng về."
"Nhưng bây giờ nàng sắp trở về, ta lại sợ…"
"Sợ nàng sẽ không tha thứ cho ta."
Ta móc nhãn cầu của mình ra, giơ phần trắng dã lên trước mặt hắn để biểu đạt tâm trạng lúc này.
Đáng tiếc hắn không nhìn thấy, vẫn tự cảm động chính mình.
"Sau khi nàng trở về, ta sẽ dùng cả đời này để bù đắp."
"Chỉ cần nàng không rời xa ta, ta sẽ làm mọi thứ nàng muốn."
Ta muốn ngươi ch ết, ngươi cũng đồng ý sao?
Cố Hàn Châu ôm lấy gối của ta, suốt đêm lẩm bẩm gọi tên ta.
Ta không thèm để ý, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Tính theo thời gian…
Hắn cũng sắp nhận được tin ta đã ch ết rồi.
9
Sáng hôm sau, ta đang ngủ ngon, lại bị một trận ồn ào đánh thức.
Tiếng động phát ra từ thư phòng của Cố Hàn Châu.
Vừa trôi vào, ta liền thấy Nam Phong quỳ gục dưới đất, đầu cúi thấp.
Cố Hàn Châu đỏ hoe mắt, hai tay siết chặt mép bàn, gân xanh nổi lên đầy tay, giọng nói run rẩy.
"Không thể nào…"
"Tuyệt đối không thể!"
Hắn tóm cổ áo Nam Phong, gằn giọng:
"Là ngươi điều tra sai rồi, đúng không?!"
"Nàng biết kiếm thuật, lớn lên trong giang hồ, chỉ là một cuộc lưu đày, sao có thể đoạt mạng nàng được?!"
Nam Phong khàn giọng đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Thuộc hạ nghe tin này liền lập tức đi điều tra…"
Hắn khó khăn nói tiếp:
"Phu nhân… quả thực chưa đến nơi lưu đày, đã qua đời rồi."
Nghe đến đây Cố Hàn Châu trừng to mắt, bất chợt đá mạnh vào n.g.ự.c Nam Phong.
"Ngươi dám nguyền rủa nàng?!"
Nam Phong bị đá ngã xuống đất, không dám đứng dậy.
Hắn không ngờ, Cố Hàn Châu lại có phản ứng lớn như vậy.
Hồi lâu sau, Cố Hàn Châu sụp xuống ghế, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Giọng hắn thấp đến đáng sợ.
"Nàng ch ết thế nào?"
"Thuộc hạ không biết."
Lại một khoảng lặng kéo dài.
"Thi thể đâu?"
"Thuộc hạ không biết."
Ta bỗng nhiên sững sờ.
Ta đã ch ết thế nào?
Dường như… cũng không nhớ rõ.
Chỉ nhớ trước khi ch ết, từng mảng thịt trên người bị cắn xé, đau đớn đến tột cùng.
Thi thể của ta…
Hình như đã bị lũ chó hoang ăn sạch rồi.
10
"Sống phải thấy người, ch ết phải thấy xác."
Ném lại một câu này, Cố Hàn Châu lập tức lên đường bắc tiến.
Thẩm Vân nghe tin chạy đến, vội vã chặn hắn lại.
Ánh mắt nàng đẫm lệ, trông vô cùng yếu đuối đáng thương.
"Hàn Châu ca ca, huynh thật sự muốn đi sao?"
"Biết đâu… Biết đâu Thanh tỷ chưa ch ết, chỉ là rời đi mà thôi!"
Cố Hàn Châu đáp lại vô cùng kiên định, đáy mắt ẩn chứa nét điên cuồng.
"Nếu nàng đã rời đi, dù chân trời góc biển, ta cũng phải tìm về."
"Nếu nàng thực sự đã ch ết…"
"Ta cũng phải đào xác nàng lên mà nhìn tận mắt."
"Bất kể sống ch ết, nàng cũng chỉ có thể là của ta."
Ta ngáp dài, thật xui xẻo khi gặp phải tên điên này.
Chính hắn đưa ta vào chỗ ch ết, bây giờ lại bày ra bộ dáng si tình đau khổ.
Không biết đánh giá thế nào.
May mà xương cốt ta đã chẳng còn, dù đã ch ết, ta cũng không muốn có chút dính dáng nào với hắn nữa.
Chỉ là… có một điều kỳ lạ.
Lần này nhìn thấy Thẩm Vân, trong lòng ta lại dâng lên một cơn thịnh nộ và sát ý khó mà kìm nén.
11
Lúc Cố Hàn Châu rời đi, ta còn vui mừng vì không phải gặp lại hắn.
Từ khi ch ết đi, ta bị mắc kẹt trong Cố phủ không thể ra ngoài, ngày nào cũng chứng kiến những kẻ đáng ghét này.
Nhưng đáng tiếc…
Ta chưa kịp vui lâu, sau khi Cố Hàn Châu đi, ta bị một sức mạnh kéo đến bên cạnh hắn.