Cố Hàn Châu, Oán Niệm Không Buông

Chương 4



Lần này, ta lại bị nhốt bên hắn.

 

Hắn không mất chút công sức nào, liền tìm được hai quan binh áp giải ta ngày hôm đó.

 

Một tên nhớ ta rất rõ, vừa nghe Nam Phong mô tả, ánh mắt liền trở nên mập mờ.

 

"Cô ta à? Là một đại mỹ nhân đấy."

 

Sau đó, ánh mắt hắn hiện lên vẻ tiếc nuối.

 

"Đáng tiếc, ta và huynh đệ còn chưa nếm thử mùi vị thì cô ta đã bị cướp đi mất rồi."

 

"Rắc!"

 

Cố Hàn Châu siết chặt miếng ngọc bội trong tay, bóp nát nó thành vụn.

 

Mảnh vỡ găm sâu vào lòng bàn tay, m.á.u tí tách nhỏ xuống.

 

Nam Phong nhìn chủ nhân như cơn bão sắp bùng phát, vội vã hỏi:

 

"Ngươi có biết ai đã cướp nàng đi không?"

 

Tên lính kia lắc đầu, nhưng chợt nhớ ra gì đó, liền bổ sung:

 

"Nói mới nhớ, người phụ nữ đó thật đáng thương."

 

"Vừa sảy thai xong liền bị lũ hung ác kia bắt đi, không biết kết cục thế nào nữa?"

 

"Cái gì?"

 

Một tiếng hét sắc nhọn vang lên, Cố Hàn Châu kinh hoàng đến biến sắc.

 

"Sảy thai? Chuyện gì xảy ra?!"

 

Ta vô thức đưa tay ôm bụng, đứa bé… không còn sao?

 

Ngay cả chuyện này, ta cũng quên mất rồi.

 

Ta không nhớ rõ đứa bé đã mất như thế nào, chỉ mơ hồ nhớ rằng…

 

Nó đau đớn vô cùng.

 

Còn đau hơn khi bị chó hoang xé xác.

 

12

 

Cố Hàn Châu tự tay g iết hai quan binh, sau đó tìm đến Bích Phù – người đã báo tin ta ch ết cho Nam Phong.

 

Lúc thấy nàng còn sống, ta thở phào một hơi dài.

 

Ta vẫn nhớ tiểu cô nương này.

 

Ta nhớ nàng đã ở bên ta rất lâu, nhớ rằng ta rất lo lắng cho nàng.

 

Nhưng duy nhất một điều…

 

Ta không nhớ vì sao mình lại lo lắng cho nàng như vậy.

 

Bích Phù mắt đỏ hoe, trông như một chú thỏ nhỏ vừa khóc rất lâu.

 

"Lúc gặp tỷ ấy, tỷ rất yếu, rất đau đớn."

 

"Nhưng tỷ vẫn cười, nói với ta: Đừng sợ."

 

"Tỷ ấy là người đẹp nhất mà ta từng gặp, giống như tiên nữ trên trời vậy."

 

"Từ hôm đó, ta luôn chăm sóc tỷ, cho đến ngày đó…"

 

Cố Hàn Châu thất thần, giọng nói khẽ run:

 

"Nàng ấy thực sự rất đẹp…"

 

Nói đến đây, trong mắt Bích Phù lóe lên nỗi sợ hãi.

 

Ta nhìn mà lòng đau nhói, muốn đưa tay xoa đầu an ủi nàng.

 

Nhưng tay ta chỉ xuyên qua nàng, hoàn toàn vô dụng.

 

Lần đầu tiên, ta cảm thấy…

 

Bất lực đến như vậy.

 

13

 

"Bọn chúng thấy tỷ ấy sắp ch ết, nên định ra tay với ta trước."

 

"Nhưng tỷ ấy đã cố gắng chống đỡ, chắn trước mặt ta."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Chúng cười đùa như đang trêu chọc một con ch.ó nhỏ, cố ý nhục mạ tỷ ấy."

 

"Tỷ không muốn chịu nhục, liền rút d.a.o trong tay áo, tự cứa cổ mình."

 

Bích Phù không nhịn được nữa, ôm mặt khóc nức nở.

 

Cố Hàn Châu nghe xong, thống khổ đến tận cùng.

 

Từng giọt hối hận, đau đớn, tuyệt vọng như đang ăn mòn tim hắn.

 

"Chỉ là… lũ cầm thú đó, ngay cả một người đã ch ết cũng không buông tha."

 

Bích Phù nghiến răng, ánh mắt tràn đầy căm hận.

 

Sau đó, nàng lạnh lùng nhìn Cố Hàn Châu, trong mắt tràn đầy khinh miệt.

 

"Ngươi là người nhà của tỷ ấy?"

 

"Tỷ ấy từng nói… chính gia đình đã vứt bỏ tỷ."

 

"Ta nói cho ngươi tất cả những điều này…"

 

Bích Phù ngừng lại một chút, rồi ghé sát hắn, ánh mắt đầy ác ý.

 

"Là để ngươi biết rằng…"

 

"Con đường sau này của ngươi, sẽ chỉ toàn là đau khổ và hối hận."

 

Phải nói rằng…

 

Tiểu nha đầu này thực sự rất biết cách đ.â.m vào tim người khác.

 

Cố Hàn Châu tái nhợt, cả người lảo đảo như sắp ngã.

 

Nam Phong tuốt kiếm, nhưng bị hắn ngăn lại.

 

Hắn nuốt xuống cơn đau, cố gắng hỏi Bích Phù câu cuối cùng.

 

"Nàng ở đâu?"

 

Bích Phù hiểu hắn đang hỏi gì, trong mắt lấp đầy khoái cảm báo thù, cười nhẹ.

 

"Ở đâu à?"

 

"Trong bụng chó hoang rồi."

 

"Sau khi trốn thoát, việc đầu tiên ta làm là quay lại tìm tỷ ấy."

 

"Nhưng thứ còn sót lại… chỉ là một bãi thịt nát đẫm máu."

 

Nói đến đây, nàng vừa cười vừa khóc, nước mắt tuôn như đứt chuỗi.

 

Ngay khoảnh khắc ấy…

 

Sợi dây cuối cùng trong lòng Cố Hàn Châu cũng đứt phựt.

 

Hắn gục xuống, nước mắt đầm đìa, miệng lặp đi lặp lại chỉ có một câu.

 

"Xin lỗi… xin lỗi…"

 

14

Cố Hàn Châu bắt gọn đám cướp, dùng những cực hình tàn khốc nhất để hành hạ chúng đến ch ết.

 

Trước khi ch ết, bọn chúng khai ra rằng có người ở Hàn Châu bỏ tiền thuê chúng bắt ta.

 

 

Ta thực sự tò mò…

 

Là ai lại mất công mất sức đối phó với ta như vậy?

 

Nhưng khi đuổi đến Hàn Châu, người đó đã ch ết từ lâu.

 

Manh mối…

 

Cũng đứt đoạn tại đây.

 

Cố Hàn Châu ngồi bất động hai ngày liền ở nơi ta ch ết, không ăn không uống.

 

Sau đó hắn xúc một nắm đất, cẩn thận đặt vào một túi hương cực kỳ xấu xí, rồi dẫn Nam Phong quay về Thượng Kinh.

 

Cái túi hương đó… ta vẫn nhớ.

 

Nó là thứ mà ta đã thức suốt ba ngày ba đêm, cẩn thận từng đường kim mũi chỉ để may cho hắn.

 

Khi đó, ta vừa mới học thêu, mười ngón tay bị kim đ.â.m đến rách nát, mới làm ra được cái túi hương vụng về này.

 

Nhưng ta cũng nhớ…