Cố Hàn Châu, Oán Niệm Không Buông
Hắn từng ném nó xuống đáy rương, chưa bao giờ đeo lấy một lần.
15
Bây giờ, chỉ còn một nghi vấn cuối cùng…
Tại sao ta lại sảy thai?
Là ai nhất định phải gi ết ta?
Cố Hàn Châu trở về kinh nhưng không quay về phủ, mà lập tức đến một y quán trong thành.
Nơi này…
Là nơi ta từng thích nhất.
Sư phụ ta trước khi phiêu bạt giang hồ, từng học y vài năm.
Người từng nói:
"Trong y thuật, thiên phú của con còn hơn cả ta."
Chỉ tiếc rằng…
Chính tay nghề y thuật ấy, đã đẩy ta vào con đường vạn kiếp bất phục.
Năm đó khi ta lên núi hái thuốc, ta nhặt được hai kẻ bị thương thập tử nhất sinh.
Sư phụ ta đã mất, ta lại trở nên mềm lòng.
Ta cứu cả hai người họ.
Hai người đó chính là…
Cố Hàn Châu và Nam Phong.
Hắn khi đó là khâm sai đại thần, trong lúc nam tuần đã bị người khác ám sát.
Nam Phong liều ch ết bảo vệ, nhưng cả hai đều trọng thương hôn mê.
Nếu không có ta, họ đã sớm thành thức ăn cho dã thú.
Ta đã hao tốn vô số dược liệu quý giá, mới giành lại mạng sống của họ từ tay Diêm Vương.
Cố Hàn Châu tỉnh lại, vừa thấy ta đã vui mừng khôn xiết, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, muốn gọi:
"Vân…"
Khi ấy, ta chỉ cảm thấy hắn là một kẻ lỗ mãng, liều mạng giằng tay ra, tát hắn một bạt tai.
Hắn cũng lập tức tỉnh táo lại:
"Tại hạ vừa gặp cô nương đã đem lòng ngưỡng mộ, nhất thời kích động, thất lễ với cô nương rồi."
Mấy lời này, ta đã nghe qua quá nhiều.
Nghe rồi…
Cũng quên.
Nhưng ta không ngờ…
Nửa năm sau, hắn thực sự đến cầu hôn.
Thứ cảm động ta…
Chỉ có một câu nói của hắn:
"Ta chỉ có một thân một mình, không biết có thể cùng cô nương xây dựng một gia đình không?"
Gia đình sao?
Có thể thử xem.
16
Vừa bước vào y quán, nhìn thấy Lý bá ký ức trong ta ồ ạt tràn về.
Cả người ta ngập tràn hận ý, nỗi hận cuồn cuộn lan khắp cơ thể.
Mắt ta đỏ rực, móng tay dài ra như móng vuốt.
Ta nhớ lại rồi.
Ta nhớ tất cả rồi.
Là ai…
Đích thân gi ết ch ết con ta?
Là ai…
Căm hận ta đến tận xương?
Lại là ai…
Bày ra ván cờ này, nhất định phải diệt trừ ta – kẻ chắn đường?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cả cuộc đời bi thảm này của ta…
Bắt đầu từ nàng ta, kết thúc cũng vì nàng ta.
Người đó là…
Muội muội song sinh của ta.
Thẩm Vân.
17
Thì ra…
Thế gian này, thực sự không có chuyện hai người giống nhau vô duyên vô cớ.
Năm xưa, ta được sư phụ nhặt ở bờ sông, khi đó ta khoảng chừng năm tuổi.
Theo lẽ thường, ta lẽ ra phải có ký ức lúc nhỏ.
Nhưng khi đó, ta ngã xuống nước, bị nhiễm hàn khí, bệnh một trận thập tử nhất sinh.
Sau khi khỏi bệnh, ta quên sạch mọi ký ức trước kia.
Trên cổ ta, chỉ có một miếng ngọc bội khắc chữ "Thanh".
Sư phụ nhìn thấy, liền đặt tên cho ta là Giang Thanh.
Cho đến đêm hôm ấy…
Đêm ta bị Cố Hàn Châu bắt đi.
Nửa đêm thanh vắng, Thẩm Vân bước đến trước mặt ta, tháo thứ bịt miệng ta ra.
Ta không kịp nghĩ xem nàng có ý gì, chỉ có thể cầu xin nàng.
"Thẩm cô nương, ta cầu xin ngươi, hãy thả ta đi."
"Chỉ cần ngươi thả ta, ta nguyện ý một đường bảo vệ ngươi đến nơi lưu đày."
Thẩm Vân không lập tức trả lời, mà chỉ bật cười.
Nàng cười đến cong cả eo, sau đó siết chặt cằm ta.
"Tỷ tỷ à, tỷ vẫn cứ chắn đường ta mãi nhỉ?"
"Năm đó khó khăn lắm mới diệt trừ được tỷ, không ngờ tỷ lại có thể trở về."
Ta nghe mà ngây ngẩn cả người.
Từ khi nàng ta gọi hai chữ "tỷ tỷ", đầu ta bỗng đau như búa bổ.
"Ý ngươi là gì?"
Thẩm Vân nghe vậy, càng cười điên cuồng hơn.
"Tỷ tỷ, tỷ quên rồi sao?"
Nàng vừa nói, vừa làm một động tác đẩy mạnh.
"Bùm."
"A… rơi xuống rồi kìa."
Nỗi sợ bủa vây toàn thân.
Sự kích thích tột độ khiến ta…
Nhớ lại tất cả.
18
Ta tên thật là Thẩm Thanh, có một muội muội song sinh.
Từ khi sinh ra, muội ấy đã ốm yếu, thân thể suy nhược.
Cha mẹ ta cùng tất cả người trong Thẩm phủ đều yêu thương, thiên vị ta hơn vì ta thông minh và khỏe mạnh.
Nhìn muội muội cô đơn, ta đã tự hứa trong lòng rằng sẽ bù đắp cho muội ấy gấp bội.
Ta từng xoa đầu tiểu Thẩm Vân, dịu dàng nói:
“Mọi thứ của tỷ, đều là của muội.”
Nhưng ta không ngờ vào ngày hội đăng thượng nguyên, muội ấy đã tìm cách đuổi tất cả người hầu đi, rồi chính tay đẩy ta xuống sông.
Khi ta giãy giụa trong làn nước lạnh buốt, trước khi mất đi ý thức, cảnh tượng cuối cùng ta nhìn thấy chính là nụ cười ma quỷ của Thẩm Vân.
"Không có ngươi, tất cả mới thật sự là của ta."
19
Thẩm Vân dù đã lớn nhưng vẫn là một con quỷ độc ác, ghê tởm.
Tay ta không ngừng run rẩy, tận sâu trong linh hồn vẫn còn lưu giữ nỗi sợ hãi đối với nàng ta.
“Xem ra tỷ đã nhớ ra rồi. Tỷ tỷ, để ta đưa tỷ xuống gặp phụ mẫu nhé?”
Thẩm Vân nở nụ cười quỷ dị.