Cố Hàn Châu, Oán Niệm Không Buông
Phụ mẫu ư?
Ta nhớ về người cha nghiêm khắc nhưng luôn yêu thương ta, nhớ về người mẹ dịu dàng như nước.
Nhưng bọn họ... đã không còn nữa.
“Tỷ tỷ, có muốn ta nói cho tỷ nghe một bí mật không?”
Thẩm Vân cúi sát bên tai ta, nhẹ giọng thì thầm:
“Người hại ch ết phụ mẫu, chính là tỷ đó.”
Tim ta chấn động mạnh.
Ta quay ngoắt sang nhìn nàng ta, trong mắt hiện lên một suy đoán đáng sợ.
Phải chăng... tất cả tai họa giáng xuống Thẩm gia đều do nàng ta bày ra?
Ta bỗng hiểu ra một điều.
Hôm nay ta nhất định không thể sống sót.
Vì vậy, ta cất giọng trầm thấp hỏi nàng ta một câu cuối cùng:
"Tại sao?"
Tại sao phải gi ết phụ mẫu? Tại sao phải gi ết tất cả thân nhân của ngươi?
Thẩm Vân cầm lấy chén thuốc, ánh mắt bỗng trở nên mơ hồ.
"Tại sao ư? Đương nhiên là vì tỷ đã chặn đường lui của ta rồi. Tỷ làm sao dám gả cho hắn chứ? Ai cũng được nhưng người đó tuyệt đối không thể là tỷ."
Vừa nói, nàng ta vừa nghiến răng nghiến lợi ép ta uống chén thuốc kia.
Chỉ trong chớp mắt, ta đã nhận ra trong đó có mùi hồng hoa.
“Tỷ còn dám mang thai con của hắn nữa chứ.”
Đứa bé...
Ta điên cuồng giãy giụa, nhưng vô ích.
Cơn đau dữ dội từ bụng truyền đến, Thẩm Vân kéo giật tóc ta lên, ánh mắt nàng ta lạnh lẽo đến cực điểm:
"Tỷ tỷ, yên tâm đi, tỷ rất nhanh thôi sẽ được xuống dưới đoàn tụ với nó."
20
Lúc này tại y quán, Lý bá lấy ra một món đồ trong di vật của ta — chính là miếng ngọc bội khắc chữ "Thanh".
Cố Hàn Châu vẫn chưa có phản ứng gì nhưng bên cạnh hắn, Nam Phong đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Hắn điên cuồng gào lên, giọng nói run rẩy không dám tin:
“Đại tiểu thư... sao có thể là người chứ?”
“Sao có thể là người…”
Ta nghĩ, ta đã đoán được thân phận của Nam Phong.
Năm ta năm tuổi, ta cùng Thẩm Vân từng cứu một tiểu khất cái bị đánh đến hấp hối.
Sau khi cứu hắn, hắn cứ lẽo đẽo theo sau chúng ta không rời.
Thẩm Vân chán ghét, luôn muốn đuổi hắn đi nhưng ta lại mềm lòng.
Ta giữ hắn lại, dạy hắn đọc sách, thậm chí còn đưa hắn vào võ quán học võ.
Ta cười khổ.
Cả đời ta, dường như đều bại bởi hai chữ "mềm lòng".
Nam Phong quỳ rạp xuống đất, run rẩy vươn tay muốn chạm vào ngọc bội, nhưng lại không dám.
Cuối cùng, hắn cười thê lương, bi ai nói:
“Đại tiểu thư, vì báo đáp ân tình của người, cả đời này ta đã luôn bảo vệ Thẩm Vân.”
“Nhưng không ngờ... đến cuối cùng ta lại trở thành kẻ tiếp tay gi ết hại người.”
Khoảnh khắc này, tất cả niềm tin trong Nam Phong hoàn toàn sụp đổ.
Chỉ vì đêm hôm đó, chính hắn đã thả Thẩm Vân vào trong phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hơn nữa khi rời đi hắn đã nhìn thấy thảm cảnh của ta.
Nhưng hắn lại lựa chọn do dự, lựa chọn trốn tránh.
Hắn đã giúp Thẩm Vân che giấu tội ác.
Nam Phong không thể tha thứ cho chính mình.
Mà ta, sao có thể không hận?
Hận đến mức muốn gi ết sạch tất cả bọn họ.
Sau khi biết toàn bộ sự thật, ánh mắt Cố Hàn Châu tràn đầy băng hàn.
Hắn cắn răng từng chữ từng chữ nghiến nát, lạnh lùng thốt ra một cái tên:
“Thẩm Vân.”
21
Trở lại Cố phủ, Thẩm Vân đã biến mất.
Dù Cố Hàn Châu dùng mọi thủ đoạn, nhưng vẫn không thể tìm thấy nàng ta.
Còn ta...
Cũng đã bắt đầu thay đổi.
Giờ đây, ta có thể rời khỏi Cố Hàn Châu, có thể thoát khỏi Cố phủ.
Ngay khi phát hiện điều này, ta không chút do dự mà lập tức rời đi.
Đôi mắt ta càng lúc càng đỏ ngầu, hắc vụ bao phủ toàn thân.
Lúc này, trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
“Tìm thấy nàng ta.”
“Xé xác nàng ta.”
Nhưng dù lùng sục khắp nơi, ta vẫn không tìm thấy nàng ta.
Lửa giận trong lòng gần như thiêu đốt hết lý trí.
Từ đó, kinh thành suốt ngày chìm trong mưa gió u ám.
Khi ta nhận ra bản thân đã có đủ sức mạnh để chạm vào vật thực, ta bỗng cảm nhận được một nhịp tim rất nhỏ.
Tay ta run rẩy đặt lên bụng, nơi ấy truyền đến một cảm giác mơ hồ yếu ớt.
Đứa bé vẫn còn...
Đôi mắt ta ứa ra từng dòng huyết lệ.
Lệ đỏ như m áu, đứt đoạn mà rơi xuống.
"Xin lỗi..."
Thật ra, ta vẫn luôn biết con bé vẫn còn.
Khi nhớ lại tất cả mọi chuyện, ta cũng hiểu tại sao ta ch ết đi mà hồn phách không tiêu tán.
Tất cả...
Đều là do oán niệm.
Một oán niệm vô cùng mạnh mẽ đã kéo ta trở về kinh thành, trở về bên cạnh Cố Hàn Châu.
Nhưng thứ oán niệm này…
Không phải của ta.
22
"Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi."
Nhìn thấy Thẩm Vân đang nép trong lòng hoàng đế, đôi mắt đỏ như m áu của ta lóe lên tia sáng, móng tay lại dài thêm vài phân.
Làn sương đen bao phủ quanh ta càng lúc càng dày đặc.
Ta đã lục tung kinh thành nhưng vẫn không tìm thấy Thẩm Vân.
Ta chưa từng nghĩ nàng ta lại rời khỏi nơi đây—nàng ta tuyệt đối không thể từ bỏ vinh hoa phú quý.
Mà nơi duy nhất ta chưa tìm đến chính là hoàng cung.