Cỗ Máy Thời Gian Của Bà

Chương 3



Cậu ấy khoác vai tôi, cười lộ ra hai lúm đồng tiền: "Cho tôi chơi cùng với, Khương Ngôn."

 

Đương nhiên tôi không thể dẫn cậu ấy theo.

 

Đồng hồ báo thức và bình xịt hơi cay không phải là trò chơi, mà là hai lớp bảo hiểm mà tôi chuẩn bị cho mình.

 

Và cách mà tôi thực sự muốn tránh vụ g/i/ế/t người kia, là đi xem phim cùng mọi người, cùng nhau trở về khu chung cư, để con quái vật trốn trong bóng tối kia, không dám đến gần tôi.

 

Buổi tối hôm đó, trong giờ tự học, tôi trải mấy quyển sách lên bàn.

 

Lại xoay mở bút bi xanh, bút đỏ, bút đen, giả vờ như tôi chỉ ra ngoài một lát.

 

Tiện thể dặn dò bạn cùng bàn: "Nếu giáo viên tuần tra hỏi thì cứ nói tớ đi hỏi bài giáo viên ở văn phòng."

 

Chuông tan học vang lên, mọi người từng tốp ba tốp năm tràn ra hành lang.

 

Tôi cẩn thận xách túi, khom lưng chạy về phía sân vận động.

 

Mãi mới chạy được đến góc tường, cặp sách bị người ta giật mạnh.

 

Tim tôi như ngừng đập, nhưng lại thấy Hứa Tiêu đứng sau lưng tôi cười híp mắt.

 

"Khương Ngôn, tối muộn thế này, đi đâu đấy?"

 

Ngón tay tôi siết chặt quai cặp, cảnh giác nhìn cậu ấy: "Tôi có việc."

 

Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, cong môi, cười đểu: "Chắc là cậu yêu qua mạng rồi hả?"

 

Tôi không trả lời, Hứa Tiêu tự mình nói tiếp: "Cậu vừa có bình xịt hơi cay, vừa có trò Ma Sói, xem ra đối tượng yêu qua mạng không đáng tin rồi."

 

Vừa nói, cậu ấy chậm rãi ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai mình.

 

Tôi ngẩn người: "Cậu làm gì thế?"

 

Hứa Tiêu ngước đầu lên, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh trăng, vẻ mặt chê bai: "Với cái chân ngắn ngủn của cậu, không có tôi, thì làm sao mà trèo tường được hả?"

 

4

 

Hứa Tiêu rao giảng một tràng dài, truyền đạt cho tôi ý thức an toàn.

 

Tôi cũng không phản bác, mặc cậu ấy đi theo phía sau.

 

Rạp chiếu phim đã hiện ra trước mặt.

 

Vừa nhìn thấy tấm biển hiệu, Hứa Tiêu càng hăng say hơn: "Cậu có biết ban đêm hẹn hò riêng với bạn trên mạng đáng sợ đến mức nào không? Hai người còn đi xem phim nữa chứ?! Cậu có biết đàn ông rất thích sờ soạng trong rạp chiếu phim không hả!"

 

Cuối cùng tôi cũng tìm thấy bóng dáng quen thuộc kia, gọi một tiếng: "Bà ơi!"

 

Bà ngoại đang đứng canh ở cửa cũng vẫy tay với tôi.

 

Giọng của Hứa Tiêu đột ngột dừng lại.

 

Tôi cười híp mắt nhìn cậu ấy: "Đây chính là người bạn trên mạng mà tôi muốn hẹn hò riêng, đáng sợ không?"

 

Hứa Tiêu khẽ ho hai tiếng, chuyển chủ đề: "Cậu trốn học chỉ để đi xem phim với bà thôi á? Phim gì vậy, tôi cũng muốn xem."

 

Bà ngoại bưng bắp rang bơ đi tới, nhìn thấy Hứa Tiêu: "Ối chà, đây là bạn học của Ngôn Ngôn hả? Cháu cũng không đi tham gia cái chợ trời kia à?"

 

Hứa Tiêu nói: "Hả? Chợ trời gì..."

 

Tôi dẫm cho cậu ấy một cái.

 

Khóe miệng cậu ấy giật giật, không một tiếng động rụt chân về, gật đầu nói: "Đúng, cháu không tham gia, cháu đến xem phim ạ."

 

Bà ngoại cũng cười theo: "Trùng hợp vậy sao? Cháu xem phim gì?"

 

Hứa Tiêu ngoan ngoãn trả lời: "Khương Ngôn xem phim gì, cháu xem phim đó ạ."

 

Thực ra cậu ấy vốn dĩ không có vé.

 

Không biết cậu ấy đã trà trộn vào bằng cách nào, tóm lại là đợi đến khi tôi và bà ngoại tìm được chỗ ngồi thì phát hiện ra tên này đã ngồi ở vị trí bên cạnh tôi rồi.

 

Nhìn thấy tôi, cậu ấy còn làm bộ làm tịch cười: "Trùng hợp quá nha Khương Ngôn."

 

Tôi nhếch mép: "Nghe nói đàn ông rất thích sờ soạng trong rạp chiếu phim, cậu cách xa tôi ra một chút."

 

Vị thiếu niên anh tuấn cao một mét tám này, lập tức e thẹn ôm lấy cánh tay tôi: "Ghét à nha, người ta là con gái mà."

 

Tôi: "..."

 

Phim rất hay.

 

Một tác phẩm khoa học viễn tưởng b.o.m tấn, bối cảnh hoành tráng, thỉnh thoảng lại khiến khán giả phải ồ lên kinh ngạc.

 

Tôi ngồi bên dưới, lại không thể hòa mình vào đó, thần kinh mà nhìn đồng hồ của mình.

 

Tích tắc, tích tắc, tích tắc.

 

Kim giây gần như không thể nhận ra chuyển động, thời gian cuối cùng cũng chỉ đến chín giờ rưỡi.

 

Lúc này, đồng hồ báo thức hẳn là đang lải nhải không ngừng ở trạm xe buýt, có lẽ sẽ có bảo vệ đến nhà xe xem qua một chút.

 

Ở đó hẳn là yên tĩnh, không có tôi, không có kẻ c/ư/ỡ/n/g b/ứ/c, cũng không có ngoại đang đổ m/á/u.

 

Trái tim đang đập loạn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tôi ngẩng đầu, lần đầu tiên trong tối nay nhìn thẳng vào màn hình, cùng khán giả vỗ tay.

 

Hết phim rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Bà ngoại đưa bắp rang bơ cho tôi: "Cháu hỏi bạn cháu có ăn không."

 

Tôi nói: "Cậu ấy không ăn đâu."

 

Hứa Tiêu nói: "Cháu ăn."

 

Cậu ấy cứ như vậy một cách hợp lý lấy bắp rang bơ từ tay tôi: "Khương Ngôn, cậu có thể học theo bà cậu một chút được không, keo kiệt quá đó. Bà vẫn là tốt nhất, cảm ơn bà ạ."

 

Hứa Tiêu bưng bắp rang bơ về nhà.

 

Lúc chia tay, bà ngoại còn nói: "Sau này thường xuyên đến nhà chơi nhé!"

 

Hứa Tiêu cười hề hề: "Bắp rang bơ bà làm ngon thật ạ, lần sau cháu có thể đến nhà ăn bánh bao được không ạ?"

 

Tôi đá cho cậu ấy một cái: "Cút mau!"

Thiếu niên đầu đinh nhuộm đỏ ấm ức nói: "Bà ngoại ơi, xem cậu ấy kìa!"

 

Ngoại cười híp mắt: "Ngôn Ngôn hư quá rồi, đúng không?"

 

Hứa Tiêu chuồn êm, trước khi đi còn oang oang: "Đúng vậy ạ, bác phải quản lý cậu ấy cho tốt đấy nhé!"

 

Bà ngoại nắm tay tôi lên xe buýt.

 

Chuyến xe này toàn là hàng xóm, họ đang hăng say bàn tán về diễn biến câu chuyện.

 

Bà ngoại vốn thích hóng chuyện, nhưng lúc này lại không tham gia vào cuộc trò chuyện, chỉ cười nhìn tôi: "Cậu bé lúc nãy, có phải thích cháu không?"

 

Tôi theo bản năng phản bác: "Không thể nào, cậu ấy chỉ là ham chơi thôi."

 

Bà ngoại xoa đầu tôi, cười nói: "Nếu thật sự thích, cũng tốt mà. Như vậy, trên đời sẽ có thêm một người yêu thương Ngôn Ngôn của chúng ta."

 

Tôi sững sờ.

 

Rõ ràng bà là bà ngoại của thời gian này, nhưng dường như lại nhìn thấy Khương Ngôn của năm 2023.

 

Một mình sống trong căn hộ nhỏ, không bạn bè, không người yêu, không người thân.

 

Sống một cuộc đời tự ngược như thể đang tuẫn đạo.

 

Rồi, bà ngoại của năm 2015 ở thời gian này nói, mong có thêm một người yêu thương tôi.

 

Cảm giác muốn khóc lại trào dâng.

 

Tôi ngồi xuống thấp hơn một chút, nghiêng người, ôm lấy eo bà ngoại, lẩm bẩm: "Bà ngoại, cháu có bà là đủ rồi."

5

 

Khi xe buýt đến trạm, tôi liếc mắt nhìn về phía gốc cây.

 

Chiếc đồng hồ báo thức kia quả nhiên đã biến mất.

 

Có lẽ nó đã đổ chuông thật, sau đó bị người đi đường không thể nhịn được nữa đào lên và ấn nút tắt.

 

Bảo hiểm mà tôi mua cho mình đã không phát huy tác dụng, đây thực ra là một chuyện tốt.

 

Mười giờ rưỡi, tôi rửa mặt xong, trở về phòng.

 

Màn đêm buông xuống, xung quanh một mảnh tĩnh lặng.

 

Tôi tắt đèn bàn, chui vào chăn.

 

Trên chăn có mùi xà phòng cũ quen thuộc.

 

Là loại xà phòng rẻ nhất, vào mùa thu năm 2015, một khối chỉ có giá một tệ rưỡi.

 

Ngoại luôn mang xà phòng và bàn chải, ra sông ngoài khu dân cư giặt ga trải giường.

 

Nước chảy ào ào, rất nhanh có thể rửa sạch bọt.

 

Sau đó vào những ngày trời nắng đẹp, phơi tấm ga trải giường in hình Tigger của tôi trên ban công.

 

Chú hổ Tigger màu hồng nhún nhảy, đung đưa trong gió mang theo hương xà phòng...

 

Tôi chìm dần vào giấc mơ.

 

Khi tiếng "cạch" nhẹ vang lên, tôi theo phản xạ có điều kiện mở mắt.

 

Cánh cửa chống trộm cũ kỹ đã dùng nhiều năm phát ra tiếng "kẽo kẹt", trong bóng tối không rõ ràng, nhưng lại khiến lông tóc tôi dựng ngược.

 

Tôi theo bản năng khóa trái cửa, cố gắng nhảy cửa sổ bỏ trốn.

 

Nhưng chợt bừng tỉnh --

 

Đây không phải căn hộ độc thân của tôi, đây là nhà của tôi và ngoại.

 

Ngoại vẫn còn đang ngủ ở phòng bên cạnh.

 

Có tiếng bước chân đang đến gần ngoài cửa.

 

Có người đang vặn tay nắm cửa phòng tôi.

 

Nhưng, cửa đã khóa trái.

Tôi bán quỳ bên tủ đầu giường, nhanh chóng bấm số 110.

 

"Tút -- tút --"

 

Chỉ có vài giây, vậy mà lại dài như cả thế kỷ.