Khi Tạ Trọng Tinh dìu Tần Chung Việt xuống xe, còn phải dùng một tay bịt miệng hắn.
Cuối cùng cũng đưa được Tần Chung Việt về phòng ngủ, Tạ Trọng Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Người giúp việc trong nhà muốn giúp Tần Chung Việt lau người, Tạ Trọng Tinh từ chối.
Khi trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người, Tạ Trọng Tinh mới dám buông miệng Tần Chung Việt ra.
Tần Chung Việt ôm lấy y, dụi đầu vào người Tạ Trọng Tinh như một chú chó quấn người, giọng nói lúc này phá lệ ngọt ngào lạ thường: "Vợ ơi, vợ ơi ~"
Âm cuối cao cao vì thanh tuyến thiếu niên mà nghe mềm mại lạ thường.
Tạ Trọng Tinh bị tiếng "vợ ơi" này gọi mà tim đập loạn xạ, dù vẻ mặt vẫn trấn định nhưng trong lòng lại lâng lâng nghĩ, hắn gọi vợ nghe cũng hay đấy chứ.
Nhưng Tần Chung Việt lại không thỏa mãn khi chỉ gọi y không thôi, hắn đưa tay luồn vào trong áo len của Tạ Trọng Tinh.
Eo Tạ Trọng Tinh khẽ run rẩy, trong nháy mắt đã mềm nhũn trong vòng tay Tần Chung Việt, y khẽ hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
Tần Chung Việt vừa liếm tai y vừa nói mơ hồ: "Hì hì, hôm nay tới lượt em ngồi lên anh được không? Anh không muốn động."
Tạ Trọng Tinh: "?"
Tần Chung Việt: "Em cũng không muốn động à? Vậy hôm nay không làm nha, mệt quá à."
Tạ Trọng Tinh: "..."
Tần Chung Việt miệng thì nói vậy, nhưng lại đẩy Tạ Trọng Tinh ngã xuống giường.
Tạ Trọng Tinh bị thân hình cao lớn của hắn đè ép đến tối sầm mặt mày, đợi đến khi mở mắt ra, Tần Chung Việt đã cúi người xuống, hôn lên môi Tạ Trọng Tinh.
Đây là một cái hôn thực sự, môi hắn mềm mại hơi lạnh, mang theo chút vị rượu, lại hơi đắng, nhưng còn chưa đợi Tạ Trọng Tinh phản ứng, Tần Chung Việt vậy mà đã thè lưỡi ra.
Tạ Trọng Tinh mở to mắt, muốn đưa tay đẩy Tần Chung Việt ra, tay đã ấn lên lồng ngực rộng lớn của hắn, nhưng rồi dừng lại.
Y không ngăn cản, Tần Chung Việt càng lúc càng quá đáng, đầu lưỡi hắn cạy mở hàm răng y, tiến thẳng vào bên trong, có thể nói là vô cùng thành thạo khuấy đảo khoang miệng Tạ Trọng Tinh, liếm láp vòm họng mềm mại của y, mút nhẹ đầu lưỡi y.
Dù Tạ Trọng Tinh chưa từng trải sự đời, nhưng cũng bị nụ hôn như vậy làm cho cả người nóng ran mềm nhũn, đầu óc choáng váng, như có tia lửa điện chạy dọc khắp cơ thể.
Mà Tần Chung Việt dù mơ màng, nhưng ngón tay hắn lại rất thành thạo lướt trên người Tạ Trọng Tinh, thân thể đã nhấp nhô trên người y.
Tạ Trọng Tinh bị đẩy chân ra, quần áo cũng xộc xệch, y bị hôn rất mạnh, rất sâu, đến nỗi căn bản không biết lúc này mình trông như thế nào, nhưng dù không biết, y vẫn cảm thấy đau đớn.
Cuối cùng y cũng tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn xuống, trong nháy mắt hoảng sợ, vội vàng đạp Tần Chung Việt ra, mặt đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi, hô hấp dồn dập.
Tần Chung Việt mơ mơ màng màng lại nhào tới: "Vợ ơi ~ hề hề hề."
Môi Tạ Trọng Tinh bị hôn đến sưng đỏ, thân thể trắng nõn xinh đẹp nằm trên tấm ga giường đen, mang một vẻ đẹp mê hồn đoạt phách lạ thường.
Tần Chung Việt mơ hồ nhìn, lẩm bẩm: "Vợ ơi em đẹp quá, anh muốn, anh muốn... muốn làm em."
Tạ Trọng Tinh lần đầu tiên thấy Tần Chung Việt như vậy, tim y đập mạnh, bất giác ghé mặt lại gần.
Tần Chung Việt sau khi say rượu so với lúc tỉnh táo thì thành thật hơn nhiều, chỉ cần Tạ Trọng Tinh làm động tác này, dường như đã nhận được tín hiệu gì đó, hắn nhanh chóng ôm chặt Tạ Trọng Tinh, hôn y thật mạnh.
Tạ Trọng Tinh bị ép mở môi răng, tiếp nhận nụ hôn mãnh liệt của Tần Chung Việt.
Lần đầu có thể nói là mong đợi và vui sướng, còn lần này, Tạ Trọng Tinh chợt nhận ra ——— kỹ thuật hôn của hắn quá điêu luyện.
Y hình dung hôn nhau nhiều nhất cũng chỉ là môi chạm môi rồi thôi, còn xa mới đến mức môi lưỡi giao nhau thế này.
Song, hắn lại có thể thuần thục dùng lưỡi quấy đảo toàn bộ tâm trí y, khiến ranh giới cuối cùng của y sụp đổ.
Tạ Trọng Tinh vừa nghĩ đến điểm này, trong lòng dâng lên một nỗi bực bội cực kỳ.
Y giơ tay đẩy mạnh Tần Chung Việt ra.
Lúc bị đẩy ra, Tần Chung Việt vẫn còn hơi mơ màng, nhưng rất nhanh, hắn lại nhào tới, giọng điệu ngọt ngào gọi: "Vợ ơi~"
Tạ Trọng Tinh kéo chăn che kín thân thể, y ổn định lại tinh thần, nhíu mày nhìn hắn, giọng thấp xuống: "Cậu gọi ai là vợ?"
Tần Chung Việt ngơ ngác trả lời: "Em chính là vợ anh mà."
Nghiêng đầu nhìn Tạ Trọng Tinh, sau khi say, mắt hắn nhìn ai cũng thấy hai bóng chồng, nhìn thế này, mặt Tạ Trọng Tinh lại không rõ nữa, hắn đột nhiên ngồi thẳng dậy, kinh hãi ngửa người ra sau: "Chẳng lẽ em không phải vợ anh sao?"
Tạ Trọng Tinh: "..."
Tạ Trọng Tinh hít sâu một hơi, hỏi: "Vợ cậu tên gì?"
"Tạ Trọng Tinh á, vợ anh, vợ Tinh Tinh của anh..." Hắn hình như lại nhận ra Tạ Trọng Tinh, lại ngọt ngào nhào tới, ôm chặt lấy y, gọi: "Vợ ơi~"
Cơn giận của Tạ Trọng Tinh lập tức tan đi hơn phân nửa, người ta đều nói rượu vào lời ra, dáng vẻ sau khi say là bộ dạng chân thật nhất.
Nhưng kỹ năng hôn lão luyện kia của Tần Chung Việt, còn cả việc hắn lại có thể tự nhiên như vậy... Tạ Trọng Tinh vừa nghĩ đến cảnh tượng trước đó nhìn thấy, hai má nhanh chóng nóng bừng lên.
Tạ Trọng Tinh cúi đầu hỏi hắn: "Sao cậu lại biết hôn như vậy? Ai dạy cậu? Hay là cậu tự học thành tài?"
Cơ mà Tần Chung Việt không trả lời, hắn gục đầu lên đầu gối Tạ Trọng Tinh, phát ra tiếng ngáy khẽ mất rồi.
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn hồi lâu, mới đỡ hắn nằm thẳng lại, thấy chỗ kia của hắn vẫn còn dựng đứng, lại nghĩ đến cảnh tượng nọ, cả người y run lên, kéo tấm chăn dày nặng trùm kín lên.
Ngày hôm sau.
Tần Chung Việt tỉnh lại, quả nhiên là bị đau đầu.
Tạ Trọng Tinh mang canh giải rượu đến cho hắn, nói với hắn: "Tửu lượng của cậu kém quá."
Tần Chung Việt nhận lấy bát canh giải rượu, có chút chột dạ nói: "Đúng là không được tốt lắm, tửu lượng vẫn cần phải luyện thêm, haizz."
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn uống xong bát canh, mới nói tiếp: "Sau này đừng uống rượu nữa."
Tần Chung Việt vốn đã bỏ việc uống rượu thường xuyên rồi, cho nên đối với lời này của y cũng không có phản ứng gì, rất ngoan ngoãn đáp: "Không uống nữa, không uống nữa, uống rượu hại gan, không tốt cho sức khỏe."
Tạ Trọng Tinh: "...Tôi thấy còn hại não nữa đấy."
Lúc này, Tần Chung Việt mới chú ý tới đôi môi sưng đỏ của Tạ Trọng Tinh, nghi hoặc hỏi: "Môi cậu sao vậy? Hình như sưng lên rồi."
Tạ Trọng Tinh: "Bị chó cắn."
Tần Chung Việt giật mình, lo lắng hỏi: "Bị chó cắn?? Không phải chứ? Cũng không thấy chảy máu mà? Có cần tiêm phòng dại không?"
Tạ Trọng Tinh: "..."
Tần Chung Việt: "...Sao cậu không nói gì vậy?"
Sau một lúc mới nhận ra, "Không phải bị chó cắn đúng không? Cậu đang đùa với tôi đúng không?"
"..." Tạ Trọng Tinh hỏi: "Có muốn hôn một cái không?"
Tần Chung Việt – người đờn ông mạnh mẽ - bỗng ngại ngùng: "Hả? Hôn á? Bây giờ luôn sao? Đột ngột quá à!"
Tạ Trọng Tinh: "Cậu chỉ cần nói có hay không?"
Tần Chung Việt lập tức vén chăn nhảy xuống giường: "Cậu đợi tôi đi rửa mặt cái nha!"
Nói xong, hắn chạy ù vào nhà vệ sinh.
Một lát sau, Tần Chung Việt thẹn thùng nhảy ra: "Tôi chuẩn bị xong rồi!"
Hắn ngồi xuống bên cạnh Tạ Trọng Tinh, hỏi: "Hôn như thế nào đây?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Cậu muốn hôn thế nào thì hôn thế ấy."
Tần Chung Việt nghĩ nghĩ, cẩn thận nghiêng người tới, hôn nhẹ lên má Tạ Trọng Tinh, nếm thử: "Má cậu mềm quá đi mất."
Lại hỏi tiếp: "Có phải cậu bôi mỹ phẩm dưỡng da gì không? Thơm quá à."
Tạ Trọng Tinh: "...Kem bôi mặt em bé, ăn được."
Tần Chung Việt vắt óc khen: "Khó trách mùa đông rồi mà da cậu vẫn mịn màng như vậy."
Tạ Trọng Tinh không nhịn được nữa, y nhìn chằm chằm đôi mắt trong veo của hắn, nói: "Cậu có thể hôn tôi thêm lần nữa."
Tần Chung Việt nhìn y, nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi: "Cậu nói thật đó hả?"
Tạ Trọng Tinh "ừ" một tiếng, Tần Chung Việt liền nhanh như chớp mổ một cái lên môi Tạ Trọng Tinh, rồi lại nhanh chóng lùi ra, ngây ngô cười.
Tạ Trọng Tinh: "..."
Chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi sao?
Tạ Trọng Tinh hít sâu một hơi, chủ động tiến tới, nâng mặt Tần Chung Việt, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Cậu thích hôn tôi không?"
Tần Chung Việt nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến chói mắt của Tạ Trọng Tinh, ngây ngốc trả lời: "Thích chứ, môi cậu mềm lắm."
Một vệt hồng đậm lan ra trên khuôn mặt trắng nõn của Tạ Trọng Tinh, ánh mắt y lay động, tựa như chứa một hồ nước xuân: "Thích thật sao?"
Tần Chung Việt gật đầu, vẻ mặt chân thành: "Thích!"
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Trước đây cậu có hôn ai chưa?"
Tần Chung Việt không chút do dự nói: "Chưa có!"
"Thật không?"
Tần Chung Việt nói: "Thật mà!"
Tạ Trọng Tinh nhìn vào mắt Tần Chung Việt, xác nhận hắn không nói dối.
Là tài năng trời phú sao.
Giọng Tạ Trọng Tinh trầm xuống, mang theo một chút dụ dỗ: "Có muốn... hôn tôi thêm lần nữa không?"
Thành công khiến Tần Chung Việt mắc câu, hắn ngẩng đầu, hôn lên môi Tạ Trọng Tinh.
Nhưng lại không đưa lưỡi ra, rất kiềm chế chỉ môi chạm môi với Tạ Trọng Tinh.
Tạ Trọng Tinh chủ động đưa lưỡi ra, liếm nhẹ môi hắn, Tần Chung Việt lại lùi ra, nói với Tạ Trọng Tinh: "Tôi hiểu rồi, con chó cậu nói có phải là tôi không!"
Tạ Trọng Tinh: "..."
Tần Chung Việt nói: "Sau khi tôi say có phải đã cưỡng hôn cậu rồi không?"
Tạ Trọng Tinh: "Ừ."
Tần Chung Việt ấm ức: "Vậy cậu cũng không thể mắng tôi là chó chứ, tôi có cắn cậu đâu."
Tạ Trọng Tinh hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Tần Chung Việt, cậu có thể hứa với tôi một chuyện không."
"Chuyện gì?"
Tạ Trọng Tinh khẽ nhắm mắt rồi lại mở ra, nhìn Tần Chung Việt, giọng điệu có vẻ bình tĩnh nói: "Lúc này phiền cậu im miệng giùm, nói ít làm nhiều."
Mặt Tạ Trọng Tinh đỏ bừng, thở ra một hơi, trấn định nói: "Bây giờ tiếp tục hôn tôi, phải đưa lưỡi vào, đưa vào miệng tôi."
Lại vẻ mặt nghiêm túc nhấn mạnh: "Không được nói chuyện!"
Tần Chung Việt: "..."
Hắn lại một lần nữa hôn Tạ Trọng Tinh, trong lòng tủi thân ghê gớm——— tại sao lại không cho hắn nói chuyện chớ???
_______ truyện chỉ up trên wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh: Phiền cậu đếm số AC trong lòng giùm.
Việt nhãi con: Rõ rùi, miệng chỉ dùng để hôn Tinh Tinh mà thui QyQ
Editor: số AC - là một cách gọi lóng, thường được sử dụng trong cộng đồng mạng, đặc biệt là giới trẻ, để chỉ số tài khoản (account number) trên các nền tảng trực tuyến như mạng xã hội, diễn đàn, hoặc các ứng dụng khác.
Cách gọi này xuất phát từ việc đọc tắt chữ "account" trong tiếng Anh thành "a cờ cao" hoặc đơn giản là "a cờ", rồi dần dần biến âm thành "ac số".
Trong trường hợp này chắc Tinh Tinh kêu Việt nhãi con đếm kiểu 1879854474xxx luôn quá :)))