Tần Chung Việt lúc tỉnh táo rõ ràng không phóng khoáng như khi say rượu, có chút dè dặt, lại thêm chút căng thẳng.
Nhưng so với Tạ Trọng Tinh chẳng biết gì, dù chỉ ở mức độ này, cũng đủ khiến y đầu óc choáng váng rồi.
Tần Chung Việt chỉ hôn một lát đã không chịu hôn nữa.
Khóe miệng Tạ Trọng Tinh còn vương chút nước bọt chưa kịp nuốt xuống, y nắm lấy tay áo lau khóe miệng, giọng khàn khàn: "Sao không tiếp tục?"
Tần Chung Việt nói: "Tôi còn chưa ăn sáng, tôi đói..."
Tạ Trọng Tinh: "..."
Y hơi bực bội, nhưng rất nhanh đã nhịn xuống, giả vờ bình thường nói: "Sao cậu lại điêu luyện như vậy?"
Tần Chung Việt đáp: "Hả? Điêu luyện gì cơ? Hôn á?"
Tạ Trọng Tinh "ừ" một tiếng, Tần Chung Việt đương nhiên nói: "Luyện nhiều thì quen thôi mà."
Tạ Trọng Tinh: "? Luyện với ai?"
Tần Chung Việt đột nhiên trở nên hưng phấn, hắn nói với Tạ Trọng Tinh: "Cậu đi theo tôi."
Tạ Trọng Tinh đi theo hắn ra cửa, trơ mắt nhìn hắn từ trong tủ lạnh bếp lấy ra một quả anh đào Maraschino, cẩn thận rút cuống ra khỏi quả, rồi bỏ vào miệng.
Tần Chung Việt nhìn Tạ Trọng Tinh, ánh mắt sáng rực nói: "Đến lúc chứng kiến kỳ tích rồi!"
Vừa nói, má hắn phồng lên, chưa đến nửa phút, hắn liền đưa tay lấy cuống anh đào ra khỏi miệng, lúc này cái cuống anh đào mỏng manh kia lại thắt thành một nút.
Tần Chung Việt vô cùng đắc ý mà nói: "Xem này, đây là tuyệt chiêu của tôi! Học từ Lê Quân đó." Vừa nói, vừa nhìn Tạ Trọng Tinh, trong mắt lộ rõ vẻ khao khát được khen ngợi.
Tạ Trọng Tinh: "...Cậu học cái này làm gì?"
Tần Chung Việt e thẹn: "Như vậy có thể rèn luyện sự linh hoạt của lưỡi, hôn sẽ thoải mái cực kỳ." Lại bổ sung một câu, "Dù sao tôi thấy rất thoải mái."
Tạ Trọng Tinh: "..."
Tạ Trọng Tinh lại nhớ đến việc tối qua Tần Chung Việt thuần thục tách hai chân y ra như thế nào.
Không muốn hỏi, nhưng lại rất để ý.
Tạ Trọng Tinh lạnh lùng đáp: "Ờ."
Sự chú ý của Tần Chung Việt lập tức chuyển hướng, hắn lấy ra đĩa anh đào trong tủ lạnh, hỏi Tạ Trọng Tinh: "Cậu ăn không?"
Tạ Trọng Tinh còn chưa trả lời, Tần Chung Việt đã nói: "À, không được, lạnh lắm, cậu ăn vào coi chừng đau bụng, thôi để tôi tự ăn vậy."
Nói xong, hắn liền ăn liền mấy quả anh đào, ăn chưa được bao nhiêu lại nhặt mấy cái cuống anh đào kia lên, liên tục khoe với Tạ Trọng Tinh "tuyệt chiêu" của mình.
Tạ Trọng Tinh nhìn những cái nút thắt cuống anh đào hết cái này đến cái khác bị Tần Chung Việt bày ra trên bàn, nghẹn lời không nói được gì.
Đặc biệt là Tần Chung Việt còn không hề hay biết, dạt dào đắc ý khoe khoang sự linh hoạt của lưỡi mình với Tạ Trọng Tinh.
Chỉ bắt Tần Chung Việt im miệng thôi còn chưa đủ, có lẽ nên trói hắn lại luôn. Tạ Trọng Tinh thản nhiên nghĩ.
*
Từ sau lần trò chuyện rõ ràng đó, quan hệ giữa Tần Chung Việt và Thi Ngôn Dục xem như đã ấm lên.
Tạ Trọng Tinh thật ra không phản đối việc Tần Chung Việt tiếp xúc với Thi Ngôn Dục, nhưng nếu là đám bạn bè xấu trước kia của hắn, y chắc chắn sẽ không tán thành.
Về việc Thi Ngôn Dục có thật sự không thích Tần Chung Việt hay không, điểm này Tạ Trọng Tinh thật ra không mấy để ý.
Y luôn cảm thấy, cho dù Thi Ngôn Dục thật sự có ý nghĩ gì đó với Tần Chung Việt, cũng chưa chắc đã gây ra mối đe dọa nào cho y.
Ở một mức độ nào đó, Tạ Trọng Tinh vẫn rất tin tưởng Tần Chung Việt.
Mặc dù sự tin tưởng này cũng chứa đựng sự chua xót và bất đắc dĩ.
Sau khi vào đại học, tính cách Tạ Trọng Tinh không còn trầm muộn như hồi học cấp ba nữa, y tuy vẫn giữ vẻ điềm tĩnh lạnh lùng, nhưng cũng biết cười, cũng biết tức giận, cảm xúc trở nên sinh động hơn rất nhiều, không chỉ trước mặt Tần Chung Việt mà cả trước mặt người khác cũng vậy, vì thế bạn bè của y cũng trở nên nhiều hơn.
Y hiểu đạo lý không nên bỏ tất cả trứng vào cùng một giỏ, vì vậy y không chỉ dựa vào Tần Chung Việt, y cũng có những suy nghĩ và mục tiêu của riêng mình.
Y cùng với vài đàn anh đáng tin cậy cùng nhau khởi nghiệp thành lập công ty game, sau tháng đầu tiên gian nan nhất, cũng dần dần đi vào quỹ đạo.
Song, cũng không thể phủ nhận sự giúp đỡ của Tần Chung Việt đối với y quả thật rất lớn, y có thể dễ dàng làm được như vậy cũng là nhờ có sự quan tâm của Tần Chung Việt.
Dường như từ đầu đến cuối, y đều nhận sự giúp đỡ từ Tần Chung Việt.
Tạ Trọng Tinh đều ghi nhớ trong lòng, cũng biết rõ ràng tấm chân tình của Tần Chung Việt đối với mình.
Nhưng nếu cha Tần Chung Việt biết chuyện này, liệu có ngăn cản không, Tạ Trọng Tinh theo bản năng không muốn nghĩ đến.
Gia cảnh nhà Tần Chung Việt thế nào, đến giờ Tạ Trọng Tinh thật ra cũng đã hiểu rõ.
Nếu nói ai giàu có nhất ở trong nước, có lẽ chính là nhà Tần Chung Việt.
Tin tức gần đây chính là Tần Hướng Tiền ký kết hợp đồng khí đốt trị giá hàng chục tỷ với quân đội Nga, vì là hợp tác với chính phủ, nên các mặt khác đều có ưu đãi, cũng chính vì thế mà Tần Chung Việt mới có thể mua được nhiều khu đất như vậy với giá thấp nhất.
Nguồn lực này, là mức độ mà y dù thế nào cũng không thể đuổi kịp.
Cũng chính vào lúc này, Tạ Trọng Tinh trong lòng mới nghiêm túc suy nghĩ —— rốt cuộc mình có xứng đôi với Tần Chung Việt hay không.
Từ xưa đến nay, đều coi trọng môn đăng hộ đối, huống chi, bọn họ còn đều là đàn ông.
Nếu Tần Hướng Tiền muốn một cô con dâu để nối dõi tông đường, Tạ Trọng Tinh có thể hiểu được, dù sao một gia nghiệp lớn như vậy, cũng không thể không có người thừa kế.
Hơn nữa, Tần Chung Việt mới 17 tuổi thôi.
Hắn còn chưa trưởng thành, hắn còn rất nhỏ — đương nhiên "cái kia" của hắn quả thật rất lớn.
Nghĩ đến đây, Tạ Trọng Tinh không nhịn được bật cười, y phát hiện suy nghĩ của mình cũng bị Tần Chung Việt làm cho lệch lạc, cứ hễ nghĩ đến "nhỏ" là lại theo bản năng nghĩ đến cái "to" kia của hắn.
Tình cảm của Tần Chung Việt 17 tuổi đối với y có thể bền lâu hay không cũng là một vấn đề.
Dù Tạ Trọng Tinh không có nhiều kinh nghiệm, nhưng cũng biết mối tình đầu phần lớn đều không có kết quả tốt đẹp.
Cũng biết tình yêu nồng nhiệt của tuổi trẻ thường không thể kéo dài quá lâu, giống như tuổi thanh xuân ngắn ngủi kia, có thời hạn sử dụng rõ ràng.
Một khi quá thời gian sử dụng, cảm giác mới mẻ giảm đi, thì dù trước đây y có rực rỡ thế nào trong mắt hắn, đến cuối cùng có lẽ cũng chỉ trở thành một vết son khó xóa.
Nhưng y cũng là một chàng thiếu niên, dù có trưởng thành, chín chắn đến đâu, gặp phải thứ tình cảm ấm áp tươi sáng như ánh xuân này, cũng sẽ không nhịn được lao vào như thiêu thân đâm đầu vào lửa.
Tạ Trọng Tinh nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn thở dài, nghĩ rằng sung sướng được ngày nào hay ngày đó vậy.
Hôm nay lại là một kỳ nghỉ, vì cả hai đều bận nên đã hơn một tuần rồi chưa ra ngoài chơi ở đâu cả.
Tạ Trọng Tinh nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của Tần Chung Việt, theo bản năng mà liếm môi.
Y nhớ nụ hôn lão luyện của Tần Chung Việt, có thể hôn đến mức cả người y mềm nhũn nóng ran.
Cũng chính lúc này, y mới biết, hóa ra mình không phải là người không có dục vọng, hóa ra cái mùi vị kia lại khiến người ta nghiện như vậy.
Nhưng rõ ràng Tần Chung Việt không có cùng suy nghĩ với y, hắn thấy Tạ Trọng Tinh liền nở nụ cười sảng khoái, nói: "Tinh Tinh, đi dạo phố không? Tôi dẫn cậu đi mua vài bộ quần áo nhé?"
Tạ Trọng Tinh có chút thất thần đáp một tiếng.
Hai người ra khỏi trường, lúc này thời tiết đã ấm lên, tuyết bắt đầu tan, tuyết trên đường phố tan thành nước tuyết lẫn bùn lầy lội đang được công nhân vệ sinh từng xẻng một đổ vào thùng rác.
Tần Chung Việt nói: "Tôi đừng thấy thời tiết này hình như sắp nóng lên rồi, tôi nói cho cậu biết nè, không quá mấy ngày nữa chắc chắn lại có gió lớn bão tuyết, cứ lặp đi lặp lại như vậy đó."
Tạ Trọng Tinh lơ đãng "ờ" một tiếng.
Tần Chung Việt đột nhiên vỗ trán, nói: "Ch.ết rồi!"
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Sao vậy?"
Vẻ mặt Tần Chung Việt khổ sở: "Quên mang chứng minh thư rồi."
Tạ Trọng Tinh chớp mắt, ngược lại không chút gợn sóng: "...Cậu mang chứng minh thư làm gì?"
Tần Chung Việt đáp: "Trong thành phố mới mở một khách sạn suối nước nóng, muốn dẫn cậu đi ở một đêm."
Tạ Trọng Tinh lập tức dừng bước, trả lời: "Cậu về lấy đi, tôi ở đây đợi cậu."
Tần Chung Việt cười rộ lên hê hê hê: "Tinh Tinh có phải là muốn đi tắm suối nước nóng không?"
Tạ Trọng Tinh bình tĩnh nói: "Tôi chưa tắm suối nước nóng bao giờ."
Tần Chung Việt lộ ra vẻ thương tiếc nhìn y: "Vậy cậu đợi tôi, tôi về lấy chứng minh thư ngay đây."
Tạ Trọng Tinh đợi hắn một lát, Tần Chung Việt rất nhanh đã quay lại, hắn hầm hừ mà nói: "Đám Chu Nghị cũng muốn đi tắm suối nước nóng, tôi không thèm tắm cùng bọn họ đâu."
Chu Nghị là bạn cùng phòng của bọn hắn, cũng là một sinh viên siêu giỏi, là thủ khoa của tỉnh G, bình thường cũng chẳng thấy mặt mũi đâu.
Tạ Trọng Tinh lơ đãng, tùy tiện đáp một câu.
Trường bọn họ cách trung tâm thành phố cũng rất gần, đi một chặng tàu điện ngầm là tới.
Trong khoảng thời gian này, Tần Chung Việt không tránh khỏi bị người khác làm quen, dựa vào cái tính trai thẳng tuột của hắn, hoàn toàn miễn nhiễm với những ánh mắt đưa tình ám muội nọ.
Tạ Trọng Tinh trước đây thấy nhiều rồi, chẳng cảm thấy có gì, nhưng bây giờ nhìn lại, không hiểu tại sao lại có một loại thôi thúc muốn viết chữ "thảm" lên đùi mình.
Hắn thật sự có sức hấp dẫn đến vậy sao?
Y tự hỏi đi hỏi lại chính mình.
Đến trung tâm thành phố, Tần Chung Việt hỏi y: "Cậu có muốn mua gì không?"
Tạ Trọng Tinh hoàn hồn, giả vờ bình thường nói: "Mua vest, mấy ngày nữa phải đi gặp khách hàng rồi."
Tần Chung Việt xoa tay hăm hở nói: "Ồ, vest thì tôi có kinh nghiệm lắm, để tôi chọn cho cậu!"
Nói xong, hắn dẫn thẳng Tạ Trọng Tinh đến một cửa hàng vest ở mặt tiền.
Cửa hàng này không được trang hoàng tinh tế như những cửa hàng khác, nhưng lại toát ra một vẻ cổ kính tao nhã.
Tần Chung Việt nói: "Đây là cửa hàng vest lâu đời rồi, vest ở đây chất lượng rất tốt, hơn nữa chẳng thua kém gì vest đặt may thủ công của Ý đâu, giá cả lại rẻ nữa, cậu mua ở đây chắc chắn không sai."
Đây chính là cửa hàng vest mà kiếp trước Tạ Trọng Tinh thích lui tới nhất! Dẫn y đến đây nhất định không sai!
Lại là một ngày dựa vào kinh nghiệm kiếp trước để lấy lòng vợ!
Tần Chung Việt có chút đắc ý khó nói, không đợi Tạ Trọng Tinh trả lời đã nói với ông chủ: "Ông giúp cậu ấy lấy mấy bộ vest vừa người ra đây."
Ông chủ là một người đàn ông tóc dài, khí chất rất sạch sẽ, nghe Tần Chung Việt nói xong, liếc nhìn, đánh giá Tạ Trọng Tinh một cái rồi xoay người lấy mấy bộ vest lại, nói với Tạ Trọng Tinh: "Với dáng người và tướng mạo của cậu, mặc vest kẻ sọc nhỏ màu đen sẽ rất đẹp."
Lấy ra cũng đều là mấy kiểu vest kẻ sọc nhỏ.
Tạ Trọng Tinh không hiểu những thứ này, nhưng thái độ vẫn thản nhiên nhận lấy, mang vào phòng thay đồ, ông chủ còn đưa cho y đôi giày da.
Một lát sau, y từ phòng thay đồ bước ra, cả người dường như rực rỡ hẳn lên.
Vest là loại trang phục rất kén dáng người, người có dáng đẹp mặc vào, trông liền ra vẻ đẹp trai lịch lãm của giới thượng lưu, nếu phối thêm một cặp kính, rồi vuốt ngược tóc ra sau, bôi chút sáp, phút chốc liền là một quý ông thành đạt bước ra từ phố Wall.
Nửa năm nay Tạ Trọng Tinh thật sự cao lên rất nhiều, đã vượt quá 1m80, eo thon chân dài, vest mặc trên người y, tôn lên rất tốt đường eo thon thả, đôi chân dài cân đối thẳng tắp, những đường kẻ sọc nhỏ màu xám trắng trên nền đen vững chãi mang đến một chút năng động, phù hợp với tuổi của y hiện tại, không hề có cảm giác gây kỳ lạ.
Tần Chung Việt nhìn đến ngây người, cảm thấy Tạ Trọng Tinh càng ngày càng giống mười năm sau.
Để chứng thực điểm này, Tần Chung Việt sải bước đi tới, mở chai nước khoáng đổ chút nước ra tay, túm lấy tóc mái của Tạ Trọng Tinh, dưới ánh mắt ngơ ngác của y, nhanh chóng làm ướt phần tóc mái trước trán rồi vuốt ngược ra sau, ấn xuống.
Tạ Trọng Tinh mặc kệ hắn làm gì, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú Tần Chung Việt.
Tần Chung Việt làm xong, lùi lại mấy bước, yết hầu khẽ động, bừng tỉnh nói: "Tôi biết rồi!"
Tạ Trọng Tinh: "...Cậu biết cái gì?"
Tần Chung Việt vẻ mặt đau khổ: "Tôi hình như bị phản xạ có điều kiện rồi."
Tạ Trọng Tinh nghi hoặc, theo ánh mắt của Tần Chung Việt nhìn xuống, thấy một sự trỗi dậy khó tả nào đó.
Tạ Trọng Tinh: "..."
Tạ Trọng Tinh: "??"
_______ truyện chỉ up trên wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh
Tác giả có lời muốn nói:
Việt nhãi con: Thấy vợ mặc vest liền lên cơn phản xạ có điều kiện.
Tinh Tinh: Cậu bị bệnh à...
Hết chương 78