Có Một Tên Công PAYLAK Đã Trọng Sinh Rồi

Chương 79: Mệnh lệnh chế.t tiệt, sự nổi loạn không thể thiếu được



Tạ Trọng Tinh cảm thấy Tần Chung Việt thật sự kỳ lạ hết sức.

Nhưng lúc này cũng chỉ có thể giúp che giấu, cơ mà nhìn Tần Chung Việt phản ứng thái quá khó hiểu này, có lẽ là có đam mê đặc biệt nào đó?

Quả nhiên ở cùng đám bạn từ nhỏ, dù vẫn còn là trai tân, ít nhiều gì cũng dính chút biến thái.

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Tạ Trọng Tinh vẫn mua hai bộ vest kia.

Lúc hai người ra khỏi cửa hàng vest, nghe thấy một giọng nói có chút quen thuộc kêu gọi ở đằng kia: "Cậu ơi, cậu đứng đây làm gì?"

Tạ Trọng Tinh vốn không định quay đầu lại, nhưng ngay sau đó giọng nói kia đột nhiên cao lên, lớn tiếng gọi: "Anh Chung Việt!"

Tạ Trọng Tinh khựng lại, quay đầu nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy cậu nhóc tên Thích Diệu Minh kia.

Thích Diệu Minh ăn mặc có hơi ít, thậm chí còn lộ ra một đoạn cổ chân bị lạnh đến đỏ ửng, rõ ràng là kiểu cần phong độ chứ không cần nhiệt độ, nhưng cũng không thể không nói, so với mọi người mặc áo bông trông có vẻ mập mạp, cậu ta trông xinh trai hơn nhiều.

Thích Diệu Minh chẳng hề khách sáo chạy tới, khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn nở nụ cười tươi rói: "Anh Chung Việt, sao anh lại ở đây?"

Tần Chung Việt nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Cậu quen tôi hả?"

Thích Diệu Minh: "?"

Nụ cười trên mặt cậu ta tắt đi vài phần, có chút tổn thương đáp: "Em là Thích Diệu Minh đây mà? Lần trước giúp anh dọn dẹp nhà kính, làm suốt cả ngày, về nhà eo còn đau, nằm bẹp trên giường cả ngày đó."

Tần Chung Việt: "À, tôi nhớ ra rồi."

Mắt Thích Diệu Minh sáng lên, ngay sau đó liền nghe Tần Chung Việt nói: "Cậu yếu quá đó, xịt chút thuốc mà nằm cả ngày, cái này chứng tỏ thận khí cậu không đủ, âm dương mất cân bằng, có phải cậu ăn chơi quá độ rồi không? Vẫn nên giữ gìn sức khỏe, tập thể dục nhiều vào mới được."

Thích Diệu Minh: "..."

Mặt cậu ta tái mét, nói: "Không phải đâu, tại vì em từ nhỏ đã yếu ớt hay bệnh tật nên mới không làm được việc nặng."

Một người đàn ông chậm rãi đi tới, giọng ngập ngừng gọi một tiếng "Thích Diệu Minh", "Diệu Minh, cháu không giới thiệu sao?"

Thích Diệu Minh quay đầu gọi một tiếng "cậu", rồi cẩn thận lấy lòng Tần Chung Việt, nói: "Anh Chung Việt, đây là cậu của em."

Tần Chung Việt lịch sự gật đầu với người đàn ông: "Chào chú."

Người đàn ông nuốt nước bọt, đáp: "Cậu là con trai của Tần Hướng Tiền?"

Tần Chung Việt trả lời: "Vâng, chú quen ba tôi à?"

Người đàn ông ngượng ngùng nói: "Ba cậu nổi tiếng như vậy, sao tôi có thể không biết."

Rồi nhìn sang Tạ Trọng Tinh, vẻ mặt lộ rõ một chút thay đổi, "Vị này là?"

Thích Diệu Minh giành trả lời trước: "Là bạn học của anh Chung Việt, đúng không anh Chung Việt?"

Sự chủ động thái quá của cậu ta khiến Tạ Trọng Tinh rất khó chịu. Nghĩ đến tên này là do Thi Ngôn Dục dẫn tới để quyến rũ Tần Chung Việt thì càng thêm bực bội, lại ghi thêm một món nợ trên đầu Thi Ngôn Dục.

Tần Chung Việt thì không nhận ra ý đồ xấu xa của Thích Diệu Minh, hoặc có lẽ là hắn căn bản không để tâm nhiều đến Thích Diệu Minh và cậu của cậu ta. Đầu óc hắn bây giờ toàn là đầy nhóc hình ảnh Tạ Trọng Tinh mặc vest, bèn có chút lơ đãng, "À, bọn tôi còn có việc, không nói chuyện nữa."

Nói xong, định cùng Tạ Trọng Tinh rời đi.

Người đàn ông kia không nhịn được lên tiếng, nói với Tạ Trọng Tinh: "Có thể cho tôi xin số điện thoại liên lạc không?"

Tạ Trọng Tinh ngẩn người, chỉ vào mình, "Chú đang nói với tôi sao?"

Người đàn ông gật đầu, ánh mắt ông ta lóe lên, muốn nói lại thôi, "...Tôi thấy cậu rất hợp mắt tôi, có lẽ sau này sẽ thường xuyên gặp mặt."

Tạ Trọng Tinh rất nhạy bén, y rõ ràng cảm nhận được người đàn ông kia có ý đồ khác, vì thế lịch sự từ chối: "Tôi không có điện thoại."

Người đàn ông có chút ngạc nhiên: "Sao cậu lại không có điện thoại?"

Thích Diệu Minh nhỏ giọng nói: "Nếu anh không chê, nhà em có rất nhiều điện thoại, đều còn nguyên hộp chưa bóc, có thể lấy cho anh một cái mà dùng."

Tạ Trọng Tinh đương nhiên mỉm cười cho qua chuyện.

Sau khi bọn họ đi rồi, vẻ ngoan ngoãn của Thích Diệu Minh lập tức thay đổi: "Cậu làm gì mà xin số điện thoại anh ta? Xin số điện thoại thì cũng phải xin số của anh Tần Chung Việt chứ, cậu là người lớn, anh ấy chắc chắn không từ chối đâu."

Tống Tây Cố nhìn Thích Diệu Minh, lẩm bẩm một mình: "Bây giờ nhìn kỹ, hai đứa cháu cũng không giống nhau lắm."

Thích Diệu Minh nói: "Cái gì cơ? Lại là cái tên Tạ Trọng Tinh đó hả? Cháu đẹp trai hơn anh ta nhiều, giống thì cũng là anh ta giống cháu chứ."

Cậu ta vẫn luôn ấm ức chuyện bị Tần Chung Việt nói mình giống Tạ Trọng Tinh.

Tống Tây Cố hỏi: "Cái cậu Tạ Trọng Tinh đó quan hệ tốt với Tần Chung Việt lắm hả?"

Thích Diệu Minh cười lạnh nói: "Tốt ấy chứ, quan hệ nằm chung giường ngủ cùng nhau, sao mà không tốt cho được?"

Tống Tây Cố cũng từng trải qua chuyện phong lưu, lập tức hiểu ra ý của Thích Diệu Minh, có chút kinh ngạc: "Cháu nói là bọn họ yêu đương đồng tính sao?"

Thích Diệu Minh nói: "Đúng đó, nhìn cái kiểu của bọn họ, không biết đã làm bao nhiêu lần rồi. Không nghĩ tới đúng không cậu? Cái thằng Tạ Trọng Tinh nhìn lạnh lùng cao ngạo tưởng mình là nam thần, cuối cùng chẳng phải vẫn bị đàn ông đè ra làm đấy thôi."

Tống Tây Cố nói: "...Trẻ con nói chuyện đừng có tục tĩu như vậy."

Thích Diệu Minh cười khẩy: "Cháu nói thật đó, đều là đàn ông cả, cậu bày đặt cái gì."

Tống Tây Cố nhịn xuống, không tranh cãi với Thích Diệu Minh.

Thích Diệu Minh thầm nghĩ, cái tên Tạ Trọng Tinh kia nhìn là biết kiểu người kiêu ngạo lạnh nhạt, đàn ông như vậy có thể lúc đầu theo đuổi thì thấy mới lạ, nhưng thời gian lâu rồi, thằng đàn ông nào mà thích cứ phải mặt nóng dán mông lạnh đâu. Mình đẹp trai hơn anh ta, khéo ăn khéo nói hơn anh ta, biết nhiệt tình biết nũng nịu hơn anh ta, nhất định có thể kéo anh ta xuống, thành công trèo lên.

Bây giờ không vội, đợi trường cho nghỉ hè rồi, cậu ta có đầy thời gian.

Tống Tây Cố lại nghĩ chuyện khác, chú ta về đến nhà, có chút kích động về kể với một người đàn bà có vẻ sang trọng chuyện tình cờ gặp Tạ Trọng Tinh trên phố.

Triệu Tương nghe Tống Tây Cố nói vậy, lơ đãng tiếp tục xem phim truyền hình: "Thì sao?"

Tống Tây Cố nói: "Mẹ đoán xem nó đi cùng ai?"

Triệu Tương mất kiên nhẫn nói: "Nói thẳng đi, đừng có bày trò."

Tống Tây Cố nói: "Tạ Trọng Tinh đi dạo phố cùng con trai của Tần Hướng Tiền, mẹ! Diệu Minh nói hai đứa nó yêu đương đồng tính, mẹ nói chuyện này chẳng phải trùng hợp hay sao?"

Triệu Tương khựng lại, bà ta tắt tivi, phòng khách nhất thời im lặng như tờ: "Con nói nó yêu đương đồng tính với con trai Tần Hướng Tiền?"

Tống Tây Cố nói: "Đúng vậy! Con trai của Tần Hướng Tiền! Mẹ, con đã bảo mẹ nhận nó về rồi, bây giờ chẳng phải đã trèo được lên cái cây nhà họ Tần rồi sao! Mẹ có biết cái ông Tần Hướng Tiền kia cho con trai tiền khởi nghiệp động một chút là mấy chục triệu đến cả trăm triệu không, con trai ông ta đầu tư khắp nơi, còn làm cả một cái nền tảng livestream, đổ vào mấy trăm triệu rồi đó!"

Vẻ mặt Triệu Tương thay đổi, sắc mặt bà ta nặng nề, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng, không biết đang suy nghĩ gì.

Tống Tây Cố nói: "Mẹ, nhận Tạ Trọng Tinh về đi, dù sao chúng ta cũng là nhà ngoại của nó, Hồi Hồi bây giờ còn bị trầm cảm, nó chắc chắn sẽ về thôi, như vậy không chỉ có thể giải quyết vấn đề tài chính của nhà mình, mà còn có thể để mẹ con họ đoàn tụ, khiến Hồi Hồi vui vẻ hơn."

Triệu Tương nghĩ một lát mới nói: "Tạm thời đừng vội vàng, đợi khi nào nó có chuyện gì, chúng ta lại ra tay giúp đỡ nó."

Tống Tây Cố mừng rỡ nói: "Mẹ đồng ý rồi ạ?"

Triệu Tương đáp: "Chuyện này không được để Hồi Hồi biết, cũng không được để Bạc Quân biết, bên họ cứ giấu trước, nhà họ Tần thì có thể để con trai chơi đàn ông, nhưng không thể để nó chơi mãi."

Bà ta thở dài một hơi, nói: "Nếu nó là con gái, mẹ nói gì cũng sẽ không để nó đi."

Tống Tây Cố rất tán thành mà gật đầu: "Nếu nó là con gái, gả vào nhà họ Tần, lại sinh thêm một đứa con trai, cả cái nhà họ Tần đều là của nó! Nhà mình cũng có thể cá chép hóa rồng, quay trở lại cái giới đó rồi!"

Triệu Tương liếc nhìn chú ta một cái, không nói gì, nhưng rõ ràng cũng nghĩ như vậy.

Gia đình như bọn họ, điều đầu tiên cân nhắc không phải là tình thân, mà là việc nhận lại Tạ Trọng Tinh có thể mang lại bao nhiêu lợi ích, chỉ vậy mà thôi.

Điều này gần như đã khắc sâu vào máu thịt của bọn họ, Triệu Tương như vậy, Tống Tây Cố cũng thế.

*

Tạ Trọng Tinh quả thật chưa từng tắm suối nước nóng nên không biết tắm suối nước nóng còn phải mặc đồ bơi.

May mắn là khách sạn có cung cấp, nói là đồ bơi, thật ra cũng chỉ là một chiếc quần bơi.

Nhưng Tạ Trọng Tinh rất ít khi để lộ cơ thể trước mặt Tần Chung Việt, vì thế vẫn cảm thấy có chút ngượng.

Nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, giống như không hề để ý.

Tần Chung Việt rõ ràng rất tự tin về vóc dáng của mình, hắn xuống nước, từ phía sau ôm lấy eo Tạ Trọng Tinh, ghé vào tai Tạ Trọng Tinh thì thầm như ma quỷ: "Tôi bắt đầu tập tạ lại rồi, sẽ cố gắng luyện ra tám múi cơ bụng!"

Cả hai người đều cởi trần, lại còn rất trẻ, tấm lưng trơn nhẵn của Tạ Trọng Tinh dán vào ngực Tần Chung Việt, cảm giác da thịt chạm nhau khiến y khô miệng nóng lưỡi, eo cũng mềm nhũn ra.

Hóa ra y không phải là không có ham muốn, chỉ là trước đây không phải là Tần Chung Việt, cho nên y không có ý nghĩ gì.

Tạ Trọng Tinh chìm mình vào làn nước ấm áp, chỉ lộ ra đôi vai trắng ngần, quay lưng về phía Tần Chung Việt nửa nằm trên bờ.

Tần Chung Việt cũng ngồi xuống cùng y, nhưng lại dựa lưng vào bờ.

Hắn ngắm nhìn bờ vai xinh đẹp của Tạ Trọng Tinh, đưa tay ra, nắm chặt lấy vai y.

Trong làn hơi nước lượn lờ, Tạ Trọng Tinh quay đầu nhìn hắn, ánh mắt trong veo như vậy, lại dường như có chút mơ màng, y cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Tần Chung Việt như thế.

Tần Chung Việt nói: "Vai cậu nhỏ quá, một tay tôi là nắm trọn rồi."

Tạ Trọng Tinh không nói gì, thật ra trong đầu y bây giờ đang nghĩ đến việc hôn Tần Chung Việt.

Y thích cảm giác môi răng giao nhau, cũng thích cái cảm giác Tần Chung Việt "xâm chiếm" mình.

Nhưng con người như vậy của y sao mà xa lạ quá.

Tay Tần Chung Việt đột nhiên trượt xuống, hắn vuốt dọc xuống, có cảm giác như sờ vào tơ lụa.

Lưng Tạ Trọng Tinh rất đẹp, vừa trắng, vừa thon, khi cong lên sẽ có đường xương sống rõ ràng, trước đây có lẽ hơi gầy, nhưng vóc dáng bây giờ thì quả thực hoàn hảo không thể nghi ngờ.

Eo của y dường như vẫn luôn thon gầy như vậy, Tần Chung Việt nhớ lại cảnh tượng ôm eo y từ phía sau trước đây bèn không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Bất giác tay hắn đã dừng lại trước vòng mông tròn trịa của Tạ Trọng Tinh.

Tạ Trọng Tinh nhìn hắn, nói: "Sao không tiếp tục nữa?"

Tần Chung Việt: "Hả?"

Tạ Trọng Tinh dời mắt đi, giọng bình thản: "Cứ sờ tiếp đi."

Tần Chung Việt: "..."

Quả nhiên là Tạ Trọng Tinh, lại bắt đầu ra lệnh cho hắn rồi.

Lòng nổi loạn của Tần Chung Việt trỗi dậy, nói: "Không muốn sờ nữa."

Tạ Trọng Tinh nói: "Ồ, vậy thôi."

Tần Chung Việt: "...Cậu có thể cởi quần bơi rakhông? Tôi muốn xem trên mông cậu có nốt ruồi không."

_______ truyện chỉ up trên wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh

Hết chương 79