Tạ Trọng Tinh nghe Tần Chung Việt nói những lời này, chỉ muốn cười lạnh, y không nói gì, rất dứt khoát nhắm mắt lại, coi như Tần Chung Việt không tồn tại.
Tần Chung Việt gãi gãi đầu, không biết có nên tiếp tục hay không.
Ánh mắt hắn trượt xuống, rơi trên cơ thể Tạ Trọng Tinh trong làn nước trong veo.
Da Tạ Trọng Tinh trắng nõn, toàn thân không có nửa sợi lông, đôi chân kia cũng trơn láng thon dài, đẹp đến lạ thường.
Trong lòng Tần Chung Việt ngứa ngáy, lại sợ Tạ Trọng Tinh giận, cho nên chỉ thử thăm dò bằng cách nhẹ nhàng lướt ngón tay.
Hắn háo sắc thật, Tần Chung Việt không nhịn được nghĩ, còn có chút xấu hổ.
Phải biết rằng Tạ Trọng Tinh bây giờ mới mười tám tuổi thôi!
Nghĩ đến đây, Tần Chung Việt lặng lẽ rụt tay lại.
Tạ Trọng Tinh mở mắt, nhìn hắn, nói: "Lại đây hôn đi."
Tần Chung Việt nói: "Ở đây sao? Tôi có gọi đĩa hoa quả rồi, lát nữa nhân viên phục vụ mang lên, lỡ bị bắt gặp thì không hay đâu."
Tạ Trọng Tinh nói: "Ồ, vậy thì đợi nhân viên mang đĩa hoa quả lên rồi nói tiếp."
Đợi một lát, nhân viên phục vụ quả nhiên mang đĩa hoa quả tới.
Tần Chung Việt nhìn Tạ Trọng Tinh, dùng giọng điệu dò hỏi nói: "Hay là gọi thêm hai ly nước nữa đi nha?"
Tạ Trọng Tinh nói: "...Gọi hai ly nước chanh."
Nhân viên phục vụ đáp lời, lát sau lại nhanh chóng mang hai ly nước chanh tới.
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn: "Cậu còn muốn gì nữa, nói một hơi đi."
Tần Chung Việt thật sự nghiêm túc nghĩ ngợi, nhận ra sắc mặt Tạ Trọng Tinh không đúng, hắn mới muộn màng nói: "...Không cần nữa, không cần nữa."
Cuối cùng nhân viên phục vụ cũng rời đi, còn đóng cửa lại cho hai người.
Tạ Trọng Tinh xoay người, dựa vào thành hồ nước nóng, hơi nước bốc lên khiến khuôn mặt xinh đẹp của y ửng hồng nhạt, xán lạn như ánh bình minh, nói với Tần Chung Việt: "Bây giờ không có ai rồi."
Tần Chung Việt lúc này mới lấy hết can đảm, một tay nắm lấy bờ vai xinh đẹp của y, cúi đầu hôn nhẹ lên gương mặt mềm mại của Tạ Trọng Tinh.
Tạ Trọng Tinh chủ động tiến tới, ngậm lấy môi Tần Chung Việt, mơ hồ nói: "Muốn hôn thì hôn đi."
Tay Tần Chung Việt đang nắm vai Tạ Trọng Tinh dùng lực, rồi từ từ di chuyển xuống, mạnh mẽ giữ lấy gáy Tạ Trọng Tinh.
Hắn nhắm mắt lại, gần như có chút lỗ mãng công thành chiếm đất trong miệng Tạ Trọng Tinh.
Ngón tay Tạ Trọng Tinh khẽ run rẩy ôm vòng lấy cổ Tần Chung Việt.
Chính là như vậy, chính là như vậy.
Một nụ hôn kết thúc, cả hai người đều có phản ứng.
Tần Chung Việt vừa nhìn, có chút kinh ngạc nói: "Hóa ra cậu cũng cương được à."
Tạ Trọng Tinh khẽ hít vào, bờ môi của y bị Tần Chung Việt mút đến hơi đau, nhưng nhiều hơn là cảm giác tê dại, đầu lưỡi cũng bị Tần Chung Việt mút sưng hết cả lên.
Nếu có gương ở đây, y có thể trông thấy mình bị Tần Chung Việt hôn thảm đến mức nào, cũng càng khiến người khác tiếp tục nụ hôn này.
Nhưng sự chú ý của Tần Chung Việt cứ hay bị dời đi, khiến y không ít lần nghi ngờ sức hấp dẫn của mình đối với Tần Chung Việt.
Tần Chung Việt nói: "Có cần tôi giúp cậu không? Hahaha"
Tạ Trọng Tinh: "Cậu muốn giúp tôi?"
Tần Chung Việt: "Nếu cậu không muốn thì thôi, nhưng tôi nói rõ trước, kỹ thuật của tôi tốt lắm đó."
Tạ Trọng Tinh mặt không đỏ tim không đập trả lời: "Ừ, vậy cậu thử đi."
Mắt Tần Chung Việt sáng lên, thôi thúc muốn thể hiện và muốn được Tạ Trọng Tinh khen ngợi chiếm trọn suy nghĩ của hắn, vì thế hắn hăm hở muốn thử, định thể hiện bản lĩnh sở trường của mình.
Kết quả đương nhiên là Tạ Trọng Tinh tan tác không còn mảnh giáp.
Y chưa bao giờ nghĩ rằng lại có loại khoái cảm sung sướng thế này.
Dù y dùng cánh tay che mặt, không muốn để Tần Chung Việt thấy một chút cảm xúc mê loạn nào của mình, nhưng cũng không thể phủ nhận toàn bộ tâm trí y đều đang run rẩy và kêu gào vì những ngón tay của Tần Chung Việt.
Cả người y chìm đắm trong vòng tay Tần Chung Việt, lưng ướt đẫm mồ hôi, có hơi nhầy nhụa, nhưng lồng ngực mát lạnh của Tần Chung Việt lại giúp y tỉnh táo hơn một chút giữa sự vui sướng tột cùng này.
Một vệt sáng trắng cuối cùng lóe lên, cả người y mềm nhũn trong vòng tay Tần Chung Việt.
Tần Chung Việt: "Á, cậu làm bẩn hết nước rồi."
Tạ Trọng Tinh: "..."
Y cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cánh tay vẫn che mặt, không chịu buông xuống.
Tần Chung Việt ghé vào tai y hỏi: "Thoải mái không?"
Tạ Trọng Tinh không trả lời, hỏi ngược lại: "Có muốn tôi giúp cậu không?"
Tần Chung Việt lập tức nói: "Không cần, không cần!"
Tạ Trọng Tinh nói: "Lần này tôi nhẹ tay thôi."
Tần Chung Việt khổ sở mặt mày, thành khẩn nói: "Không được! Tay của cậu không nên làm những chuyện này! Sẽ bị chai sạn đó! Chai sạn rồi sẽ không đẹp nữa, tôi sẽ đau lòng!"
Tạ Trọng Tinh: "..."
Tạ Trọng Tinh đột nhiên hỏi: "Đàn ông với đàn ông thì phải làm thế nào?"
Tần Chung Việt: "Hả? Cậu không biết sao?"
Tạ Trọng Tinh "ừ" một tiếng.
Tần Chung Việt mặt đỏ bừng, e thẹn: "Ấy, thì là như này như này, như kia như kia, cậu đừng bắt tôi nói ra, ngại ch.ết đi được."
Tạ Trọng Tinh: "...Ồ, hiểu rồi."
Thì ra là như này như này, như kia như kia? Y nhớ lại lần Tần Chung Việt say rượu cố gắng tiến vào nơi đó, hai má nhanh chóng nóng bừng một mảng đỏ, y hạ cánh tay đang che mặt xuống, quay sang một bên, nâng ly nước chanh nhẹ nhàng uống mấy ngụm.
Lúc này Tần Chung Việt nhìn sang y, mới phát hiện đuôi mắt y ửng đỏ, lông mi còn hơi dính vào nhau, ướt át, như là vừa khóc xong vậy.
Không khỏi lại nhớ đến chuyện liếm nốt ruồi dưới mắt Tạ Trọng Tinh khiến y không ngừng rơi lệ.
Tạ Trọng Tinh không nói gì nữa, nước suối nóng bị làm bẩn vì là nước chảy liên tục nên rất nhanh đã trở lại trong veo, hai người yên tĩnh ngâm mình hết thời gian còn lại, sau đó cùng nhau nghỉ ngơi một đêm trong căn phòng kiểu Nhật sang trọng của khách sạn.
Lại qua mấy ngày, đã đến Tết Dương lịch, trường học nghỉ mấy ngày.
Nhận lời mời của Tần Chung Việt, Tạ Trọng Tinh cùng hắn về nhà.
Mấy ngày này Tần Hướng Tiền cũng ở nhà, Tạ Trọng Tinh nhìn thấy ông có hơi chột dạ, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh đối diện.
Chỉ là Tạ Trọng Tinh dù cố gắng che giấu thế nào, nhưng dẫu sao cũng chỉ là đứa trẻ mới mười mấy tuổi, Tần Hướng Tiền rất nhanh đã cảm thấy y có chút căng thẳng, không còn thoải mái hơn trước, khiến ông cũng có chút căng thẳng, dứt khoát tìm chuyện để hòa hoãn bầu không khí, ông hỏi: "Nghe nói dạo này con làm một studio game? Có chỗ nào khó khăn không?"
Tạ Trọng Tinh đều trả lời hết, còn nhân cơ hội này dứt khoát thỉnh giáo Tần Hướng Tiền.
Tần Hướng Tiền cũng không tiếc lời chỉ dạy, hai chú cháu trò chuyện rôm rả về tương lai của game và internet, nói chuyện đến mức quên cả trời đất, Tần Chung Việt thì cứ đờ ra một chỗ.
Khi không thể tiếp tục đờ người được nữa, hắn dứt khoát gọt táo ở bên cạnh, gọt sạch bóng rồi dùng dao nhỏ cắt thành từng miếng, lấy đầu mũi dao găm một miếng đưa đến sát miệng Tạ Trọng Tinh.
Tạ Trọng Tinh liếc hắn một cái, đưa tay đẩy ra, nói: "Cậu tự ăn đi."
Tần Hướng Tiền còn đang ở đây, y không muốn để ông thấy Tần Chung Việt chân chó ân cần với y ra mặt như vậy.
Nhưng Tần Chung Việt nào có hiểu được nỗi khổ tâm đó, hắn gỡ miếng táo khỏi dao, kẹp bằng ngón tay rồi lại dúi về phía miệng y: "Tôi không ăn đâu, cậu cứ ăn đi."
Tạ Trọng Tinh đành phải há miệng ăn miếng táo hắn đưa.
Tần Hướng Tiền quả nhiên lên tiếng: "Sao ba lại không có?"
Tần Chung Việt đáp: "Chẳng phải ba có tay à? Tự gọt đi chớ."
Tần Hướng Tiền: "..."
Tạ Trọng Tinh chủ động bê đĩa trái cây Tần Chung Việt đã cắt sẵn, đưa đến trước mặt Tần Hướng Tiền, nói: "Chú cũng ăn đi ạ."
Tần Hướng Tiền cảm động nói: "Vẫn là Tinh Tinh ngoan nhất."
Tần Chung Việt thấy ông chọn miếng to nhất thì có chút không vui, nói: "Ba ăn ít thôi, con gọt cho Tinh Tinh mà."
Tạ Trọng Tinh cảm giác da đầu mình tê rần, mở miệng nói: "Con không ăn đâu, chú ăn đi ạ."
Tần Chung Việt nói vậy khiến Tần Hướng Tiền có hơi mất mặt, ông bực bội lẩm bẩm: "Thằng con bất hiếu."
Tạ Trọng Tinh dứt khoát cầm một quả táo khác lên, rút dao gọt trái cây ra, nhanh nhẹn gọt xong một quả. Lớp vỏ mỏng dính, lại liền mạch không đứt đoạn.
Tần Hướng Tiền và Tần Chung Việt đều trợn mắt há hốc mồm nhìn y.
Tạ Trọng Tinh đưa nguyên quả táo vừa gọt cho Tần Hướng Tiền, khẽ mỉm cười, giọng dịu dàng: "Chú, quả táo này là để con tặng chú."
Tần Hướng Tiền nhận lấy quả táo, ngơ ngác hỏi: "Con học đâu ra cái tay nghề này thế?"
Tạ Trọng Tinh đáp: "Cảm giác tay thôi ạ, con chưa từng học."
Tần Hướng Tiền phục sát đất, nói như tán thưởng từ tận đáy lòng: "Giỏi ghê, thật sự giỏi lắm! Chung Việt, mày nhìn người ta đi, cái gì cũng làm tốt. Mày phải cố gắng lên đấy!"
Ông được quả táo làm cho vui vẻ ra mặt, cười đến nheo cả mắt, còn đắc ý liếc nhìn Tần Chung Việt một cái, rồi cắn một miếng lớn.
Tần Chung Việt lập tức kêu lên: "Tôi cũng muốn! Cậu cũng gọt cho tôi một quả đi!"
Tạ Trọng Tinh bị hắn làm phiền đến hết cách, đành lại cầm thêm một quả táo, gọt thêm cho hắn một quả nữa.
Nhưng Tần Chung Việt không vội ăn, mà cầm vỏ táo của mình đem so với vỏ táo của Tần Hướng Tiền, đứng bật dậy, hai tay giơ lên đối chiếu, rõ ràng vỏ táo của hắn vừa dài vừa mảnh. Hắn hớn hở nói với Tần Hướng Tiền: "Vỏ táo của con dài hơn! Ba thua rồi nha!"
Tần Hướng Tiền: "..."
Tạ Trọng Tinh: "..."
Sao cứ phải có ham muốn thắng thua ở mấy chỗ kỳ cục thế này chứ?
Nụ cười trên mặt Tần Hướng Tiền và Tạ Trọng Tinh đều dần tắt, sắc mặt trở lại bình thản. Ông nói không chút cảm xúc: "Ừ, là ba thua, mày giỏi lắm."
Ngay trước mặt ông, Tần Chung Việt cẩn thận cuộn vỏ táo thành từng vòng, lấy ra một cái túi nhựa, nhẹ nhàng cho vỏ táo vào trong.
Tạ Trọng Tinh: "...Cậu đang làm gì vậy?"
Tần Chung Việt nghiêm túc trả lời: "Đây là lần đầu tiên cậu gọt táo cho tôi, lại còn không đứt vỏ. Tôi phải giữ lại để kỷ niệm chớ!"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Y thật sự không dám nhìn nét mặt của Tần Hướng Tiền lúc đó.
Nhưng rõ ràng, một cuộc trò chuyện đang tốt đẹp lại bị Tần Chung Việt phá hỏng sạch sẽ. Cả y và ông đều không còn hứng thú nói thêm gì nữa.
Chưa dừng lại ở đó, khi cả hai trở về phòng, Tần Chung Việt vẫn xách theo cái túi nhựa, vẻ mặt đầy phấn khích hỏi: "Tinh Tinh, cậu thật sự chưa từng làm đặc công à? Vỏ táo cậu gọt đẹp thật đấy!"
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn, mặt không cảm xúc: "Tần Chung Việt, xem phim không?"
Tần Chung Việt: "!!!" Lại e thẹn nói: "Được đó, lần trước tôi chọn nhầm phim, bị cái tên phim đó lừa. Lần này cậu chọn đi."
Tạ Trọng Tinh "ừ" một tiếng: "Vào phòng với tôi."
Tần Chung Việt cẩn thận gấp cái túi nhựa lại, nhét vào túi áo.
Tạ Trọng Tinh cầm lấy laptop của Tần Chung Việt, nhanh chóng chọn xong bộ phim, rồi gọi hắn lại ngồi xuống. Rất nhanh sau đó, trên màn hình máy tính hiện ra dòng chữ: "Tom và Jerry".
Tần Chung Việt: "???"
Tần Chung Việt hỏi: "Sao lại là phim hoạt hình?"
Tinh Tinh đáp: "Phim hoạt hình tăng trí tuệ đấy, cậu đang cần nó. Tôi không chỉ sẽ xem cùng cậu, mà thậm chí còn có thể kể chuyện trước khi ngủ để ru cậu ngủ nữa cơ."
Tần Chung Việt: "......"
Tinh Tinh nói tiếp: "Tôi đúng là từng có kinh nghiệm làm đặc công. Giờ có khi còn sắp có thêm kinh nghiệm là mẹ đơn thân phiên bản nam cho cậu nữa đấy, cậu thấy sao?"
Tần Chung Việt: "......"
_______ truyện chỉ up trên wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh
Tác giả có lời muốn nói:
Việt nhãi con: Nhỏ yếu bất lực.jpg
Editor: Tại vì có một mình mình vừa edit vừa beta, lại còn trong một khoảng thời gian dài mới edit lại nên nếu có lỗi xưng hô, đại từ nhân xưng hay lỗi gì đó, các bạn cứ cmt mình biết để mình chỉnh kịp thời nha. Chúc các bạn nghỉ đại lễ Kỷ niệm 50 năm Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước vui vẻ nà <3
Hết chương 80