Từ lúc Tần Chung Việt bắt đầu "khởi nghiệp" đến nay đã được bốn tháng, Tạ Trọng Tinh dần nhận ra những lời hắn từng nói — nghe thì như nói chơi, nhưng giờ lại đang dần trở thành sự thật.
Ví dụ như hiện tại, y đang nhìn một công ty công nghệ nào đó vừa hoàn tất vòng gọi vốn Series A được 100 triệu tệ, giá cổ phiếu lập tức tăng 50%. Số tiền y đầu tư vào lúc này cũng đã tăng mấy lần, gần như sinh lời gấp mười.
Tần Chung Việt thì lại vô cùng chắc chắn, còn thần bí nói với y rằng công ty này sẽ trở thành một trong những ông lớn trong ngành, mua cổ phiếu bây giờ là kiểu lời chắc như bắp, ai bán ra bây giờ chính là đồ ngốc.
Tạ Trọng Tinh – người đang rất muốn bán bớt cổ phiếu: "..."
Cuối cùng chỉ có thể im lặng, lặng lẽ bán ra một phần nhỏ để xoay vốn cho mấy việc khác.
Vài đàn anh của Tạ Trọng Tinh đều là những người tài giỏi, mấy trò chơi nhỏ mà họ thiết kế đều bỗng chốc nổi như cồn, không ít trò đã được các công ty game lớn mua lại với giá từ mấy chục đến hơn mấy trăm ngàn tệ.
Trong tháng vừa rồi, họ lại thiết kế thêm một game thẻ bài, chỉ trong nửa tháng đã đạt hơn mười triệu lượt tải trên các nền tảng ứng dụng — tiềm năng rõ ràng là rất lớn. Tuy vậy, một công ty game từng làm việc với họ lại ép giá xuống còn mười vạn, khiến mấy đàn anh đều không hài lòng. Vì thế, họ kéo Tạ Trọng Tinh đi tìm một công ty lớn hơn để thương lượng.
Việc thiết kế trò chơi nhỏ rồi bán đứt thật ra cũng là bất đắc dĩ, mục tiêu chính của các đàn anh là tích lũy vốn liếng ban đầu. Họ thường hay hào hứng bàn luận về kế hoạch tương lai — tạo ra một kỷ nguyên game thực tế ảo toàn diện.
Tạ Trọng Tinh cũng quyết định tham gia bởi vì y tin rằng mục tiêu đó là khả thi.
Hôm đó, Tạ Trọng Tinh theo hẹn đến gặp với một quản lý của công ty game lớn, để giới thiệu tiềm năng rộng mở của tựa game thẻ bài họ vừa phát triển.
Thời cấp ba, Tạ Trọng Tinh là người ít nói. Vậy mà bây giờ, y đã có thể mỉm cười tự nhiên, bình tĩnh trình bày lưu loát trước người lạ.
Đôi mắt đẹp kia ánh lên sự tự tin, toàn thân y như phát sáng, tựa tinh tú giữa ban ngày.
Thế nhưng, đối mặt với một người trẻ tuổi đầy tự tin như vậy, vị quản lý kia lại tỏ ra không mấy tập trung. Ánh mắt gã cứ lượn quanh phần eo và phía dưới cơ thể Tạ Trọng Tinh, đầy vẻ dâm tà đến mức gần như có thể chạm được.
Với sự nhạy bén của mình, Tạ Trọng Tinh nhanh chóng nhận ra ánh nhìn đó. Nhưng y vẫn bình tĩnh trình bày đến hết phần thuyết minh của mình.
Sau đó, y lịch sự hỏi: "Xin hỏi công ty các anh có ý kiến gì về sản phẩm này không?"
Người quản lý cười híp mắt, nói: "Tôi thấy rất tốt. Thật ra công ty chúng tôi cũng đang cần những game như thế này. Nhưng tôi thấy tốt không có nghĩa là bên trên sẽ đồng ý. Mỗi năm có rất nhiều studio đến chào hàng, cũng có không ít sản phẩm chất lượng. Game thẻ bài của cậu tuy có tiềm năng, tương lai rộng mở, nhưng công ty tôi thì không thiếu loại này."
Một lời bóng gió đầy rõ ràng, Tạ Trọng Tinh vẫn giữ vẻ bình thản, hỏi lại: "Vậy bọn tôi cần làm thêm điều gì nữa?"
Người quản lý công ty game đưa tay ra, định nắm lấy tay y, song, vẫn bị Tạ Trọng Tinh nhanh nhẹn né tránh, nhưng gã cũng không tỏ vẻ giận dữ, chỉ mỉm cười như không có gì.
Gã cười híp mắt, nói bằng giọng nửa đùa nửa thật: "Cậu trông cũng khá đấy, nhìn hồ sơ thì cũng xuất thân từ trường danh tiếng. Thanh niên như cậu, tiền đồ rộng mở lắm. Nhưng cái xã hội này ấy mà, chỉ dựa vào tài năng và chăm chỉ thì chưa đủ đâu. Có lúc, chỉ một chút may mắn thôi là có thể một bước lên trời."
Tạ Trọng Tinh mà còn không hiểu ý gã thì sống uổng phí đến giờ rồi. Y khẽ nhướn mày, vừa đúng lúc để lộ chút hoang mang và dao động, hỏi: "Vậy... ý ông là sao?"
Người quản lý cười càng thân mật hơn, giọng điệu cũng dịu lại: "Ý tôi là... cậu vẫn còn một lợi thế khác có thể dung, chính là con người cậu đấy."
Tạ Trọng Tinh giả vờ ngẩn ra: "Chính con người tôi?"
Lúc này người quản lý cũng không vòng vo nữa, nói thẳng: "Nếu cậu chịu ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ giúp cậu giới thiệu lên trên. Không chỉ vậy, tôi còn có thể giúp cậu lấy được giá mua đứt là năm trăm ngàn. Thế nào, được chứ?"
Tạ Trọng Tinh đáp, giọng dứt khoát và bình tĩnh: "Kỳ vọng của chúng tôi đối với trò chơi này là sáu trăm ngàn. Chỉ cần cho nó ít nhất hai năm phát triển, lợi nhuận hoàn toàn có thể vượt quá mười triệu. Nếu công ty các anh đồng ý chia lợi nhuận, thì giá mua trước có thể là ba trăm ngàn, bọn tôi chỉ cần ba phần trăm lợi nhuận."
Người quản lý cười khẩy, như thể nghe thấy chuyện buồn cười nhất trong ngày: "Cậu ngây thơ quá rồi. Tôi nói thẳng nhé, loại game rác thế này công ty tôi thấy đầy, cho cậu một trăm ngàn là vì nể mặt mấy người xuất thân từ trường danh tiếng đấy. Sáu trăm ngàn? Cậu tưởng cậu đang cầm vàng thật à? Nói ngắn gọn đi, năm trăm ngàn, cậu đồng ý hay không?"
Tạ Trọng Tinh: "..."
Trán y nổi gân xanh, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, lịch sự nói: "Xem ra giữa chúng ta không đạt được tiếng nói chung. Vậy tôi xin phép cáo từ, chúc anh một ngày vui vẻ."
Nói xong, y cất lại USB, chuẩn bị rời đi.
Quản lý kia gằn giọng phía sau: "Đúng là không biết điều. Loại thanh niên ngạo mạn như cậu tôi thấy nhiều rồi, cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn mà cúi đầu thôi. Cậu đừng tưởng công ty tôi không nhận thì sẽ có công ty khác nhận, tôi chỉ cần nói một câu, đảm bảo chẳng có ai dám mua game của cậu đâu! Không tin thì cứ chờ mà xem!"
Tạ Trọng Tinh không hề chần chừ, bước chân dứt khoát, rời khỏi văn phòng.
Y trở về căn phòng làm việc thuê chung của hai đàn anh. Đối mặt với ánh mắt đầy mong đợi của họ, y chỉ im lặng.
Một người họ Khổng, tên Khổng Thiên Hạo, có gu thẩm mỹ cao và cực kỳ nhạy cảm với nghệ thuật, chuyên phụ trách phần thiết kế mỹ thuật trong game. Người còn lại họ Hoàng, tên Hoàng Sâm Miểu, phụ trách phần lập trình. Còn Tạ Trọng Tinh đảm nhận kịch bản và thiết kế nội dung game.
Ba người phân công rõ ràng, làm việc ăn ý. Ngoài vài tranh cãi nhỏ trong quá trình phát triển, hầu như không có mâu thuẫn gì lớn.
Khổng Thiên Hạo vội rót cho y một ly trà, sốt sắng hỏi: "Sao rồi? Công ty Vân Thông cũng thuộc dạng có tiếng mà, chẳng lẽ đến sáu trăm ngàn mà cũng không đưa nổi à? Cậu xem đi, cậu vừa đi có hai tiếng mà lượt tải lại tăng hơn ba trăm nữa rồi đấy, game này chắc chắn sẽ còn hot hơn nữa!"
Tạ Trọng Tinh nhận lấy ly trà, kể lại chuyện mình bị đe dọa cho hai người nghe.
Khổng Thiên Hạo và Hoàng Sâm Miểu liếc nhìn nhau, sửng sốt: "Không phải chứ? Vậy là quy tắc ngầm à?"
Tạ Trọng Tinh gật đầu: "Chắc là vậy."
Khổng Thiên Hạo giận dữ chửi thề: "Mẹ kiếp, môi trường game giờ loạn như thế, chính là bị mấy cái loại sâu mọt này phá hỏng hết! Còn quy tắc ngầm cái gì nữa chứ?! Game của tụi mình làm ra bằng thực lực, tại sao lại phải chịu bị đám đó đe dọa?"
Hoàng Sâm Miểu cũng tức tối nói: "Đúng là nhìn nhầm công ty rồi. Một công ty mà để một lão dê già làm quản lý sản phẩm thì đúng là trên dưới đều thối. Kiểu gì cũng sớm muộn phá sản thôi!"
Khổng Thiên Hạo nói: "Vậy thì tìm công ty khác thôi."
Hoàng Sâm Miểu liếc nhìn khuôn mặt của Tạ Trọng Tinh, thở dài: "Đàn em đẹp trai quá cũng khổ... Ban đầu còn tưởng có thể dựa vào ngoại hình làm lợi thế một chút, ai ngờ người ta lại định giở trò quy tắc ngầm thật. Thôi vậy, chiều nay để anh đi, tìm thử công ty khác xem sao."
Chiều hôm đó, Hoàng Sâm Miểu trở về với vẻ mặt khó coi, Tạ Trọng Tinh nhìn thoáng qua là hiểu ngay: thất bại.
Ngay lúc ấy, vị quản lý kia vẫn không chịu buông tha, gọi điện cho Tạ Trọng Tinh. Giọng điệu gã như kẻ nắm chắc phần thắng trong tay, vang lên đầy ngạo mạn trong điện thoại mở loa ngoài: "Sao rồi? Tôi nói rồi đấy, tôi không cần, thì cũng chẳng có công ty nào dám nhận game của cậu đâu. Biết điều thì đến khách sạn Kim Ngọc bên quảng trường, phòng 501, tắm rửa sạch sẽ rồi đến, đừng để tôi phải chờ lâu."
Tạ Trọng Tinh mở loa ngoài, nên Khổng Thiên Hạo và Hoàng Sâm Miểu đều nghe thấy rõ rang, hai người hoàn toàn cạn lời.
Khổng Thiên Hạo giận đến mức chửi thẳng: "Mẹ nó, tưởng mình là cha thiên hạ chắc? Ghê tởm muốn chết!"
Hoàng Sâm Miểu kìm nén, nói: "Thôi để anh thử gọi hỏi bên công ty Cận Vân xem sao."
Cận Vân là công ty mà họ từng hợp tác khá lâu, nhưng vì lần trước họ ép giá quá đáng nên nhóm của Tạ Trọng Tinh mới định tìm công ty khác.
Nhưng khi gọi đến, giọng điệu của quản lý bên đó tỏ ra cực kỳ khó xử: "Xin lỗi nhé, giờ có cho không bọn tôi cũng không dám nhận nữa."
Hoàng Sâm Miểu ngạc nhiên hỏi: "Tại sao chứ?"
Quản lý bên Cận Vân đáp: "Nói thẳng nhé, các cậu đắc tội với người ta rồi. Cái người quản lý bên Vân Thông kia là anh vợ của một giám đốc trong hội đồng quản trị Vân Thông, có thế lực lắm. Vì một game nhỏ mà chọc vào họ thì không đáng. Thật lòng xin lỗi, chúng tôi không giúp gì được đâu, game này bên tôi cũng không dám nhận nữa rồi."
Hoàng Sâm Miểu cúp máy, cùng Khổng Thiên Hạo nhìn nhau, một lúc lâu mới thốt lên: "Giám đốc hội đồng quản trị Vân Thông là ai vậy? Tìm thử xem."
Khổng Thiên Hạo tra thử, đọc ra: "Tống Tây Cố? Là ai thế, chưa từng nghe tên luôn."
Cả hai người đều rơi vào im lặng, lúc này, Tạ Trọng Tinh nói: "Chúng ta tự phát hành game này đi."
Khổng Thiên Hạo nói: "Làm thì làm được, nhưng sau này còn phải đầu tư thêm nhiều tiền và thời gian nữa."
Tạ Trọng Tinh nói: "Tiền đó để tôi bỏ ra, tôi có tiền."
Khổng Thiên Hạo và Hoàng Sâm Diễu sững người: "Cậu đang lừa bọn tôi à?"
Hai người bọn họ đều biết Tạ Trọng Tinh sống tiết kiệm thế nào, bình thường toàn ăn cơm hộp với hai món rau giống họ, đến máy tính xách tay cũng không nỡ mua, vẫn dùng chung với bọn họ.
Tạ Trọng Tinh nói: "Không lừa đâu, tôi thật sự có tiền."
Hai người nửa tin nửa ngờ, cho đến khi Tạ Trọng Tinh cho họ xem số dư trong thẻ ngân hàng, mắt họ như muốn rớt ra ngoài: "Tạ Trọng Tinh, cậu giấu kỹ thật đấy, sao lại có nhiều tiền thế này?"
Tạ Trọng Tinh thản nhiên đáp: "Tôi chơi cổ phiếu mà ra."
Khổng Thiên Hạo và Hoàng Sâm Diễu đều thở phào nhẹ nhõm, có tiền là chuyện tốt, phát triển game rất cần vốn đầu tư, nếu không thì bọn họ đã không phải làm mấy trò chơi nhỏ dễ làm để bán cho các công ty game nhằm tích lũy vốn ban đầu rồi.
Vấn đề tiền bạc được giải quyết, mấy người họ chẳng buồn để tâm đến công ty Vân Thông nữa, nhưng họ không quan tâm thì bên kia lại tự tìm đến cửa.
Một người đàn ông trông quen quen dẫn theo quản lý của Vân Thông đến tìm Tạ Trọng Tinh.
Tạ Trọng Tinh dừng bước, nhìn về phía người đàn ông đó. Chú ta trông cũng khá điển trai, dáng cao, nhưng rõ ràng đã có tuổi, khóe mắt đã xuất hiện vài nếp nhăn, chú ta thân thiện nói: "Cậu là Tạ Trọng Tinh đúng không? Xin lỗi nhé, tôi vừa mới biết là có người trong công ty tôi tự tiện hành động... Ủa? Trông cậu quen quá."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Trí nhớ của y rất tốt, chỉ nhìn một lần là đã nhận ra người đàn ông này chính là cậu của Thích Diệu Minh.
Người đàn ông bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: "Tôi nhớ ra rồi! Cậu là bạn của thiếu gia Tần!" Rồi chú ta quay sang quát quản lý, sắc mặt thay đổi: "Còn không mau xin lỗi! Anh biết cậu ấy là ai không? Cậu ấy là bạn của thiếu gia Tần đấy! Loại người như anh mà cũng dám đắc tội sao? Còn không mau xin lỗi!!!"
Tên quản lý lập tức thay đổi thái độ kiêu căng trước đó, trán đổ đầy mồ hôi, cung kính nói với Tạ Trọng Tinh: "Là tôi có mắt không tròng, hiểu lầm cậu rồi. Mong cậu rộng lượng bỏ qua cho tôi!"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Màn diễn kịch làm màu này khiến y có chút buồn cười.
_______ truyện chỉ up trên wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh
Tác giả có lời muốn nói:
Việt nhãi con: Sống ở góc nhìn của thượng đế, đừng nhớ mong
Hết chương 81