Tạ Trọng Tinh nghĩ vậy, thật sự bật cười thành tiếng.
Tống Tây Cố thấy y cười, tưởng là có hy vọng, liền vội vàng nói: "Đã là hiểu lầm, hay là để tôi mời mọi người cùng nhau ăn một bữa nhé?"
Tạ Trọng Tinh thu lại nụ cười, đáp: "Tuy là hiểu lầm, nhưng anh ta thật sự đã xúc phạm tôi rồi, anh ta có thể xin lỗi, tôi cũng có thể không tha thứ. Cho nên tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh ta."
Tống Tây Cố cứng họng, chú ta lập tức quay đầu lại, đá cho người quản lý một cái, lớn tiếng nói: "Cho thấy chút thành ý đi! Chỉ động cái miệng xin lỗi vài câu mà muốn người ta tha thứ sao? Từng này tuổi rồi mà còn ngây thơ vậy? Mau xin lỗi cho tử tế vào!"
Ngô Phục trừng mắt nhìn y, uất ức hỏi: "Cậu muốn thế nào mới chịu tha thứ cho tôi?"
Tạ Trọng Tinh nghiêm túc đáp: "Vậy thì tự tát mình hai mươi cái đi, rồi tôi sẽ xem xét có nên tha thứ hay không."
Vừa dứt lời, cả hai người đều nhận ra Tạ Trọng Tinh tuyệt đối không phải là con cừu non hiền lành, mà là một con sói biết ăn thịt người. Cái cách làm nhục người khác thế này, so với trước kia gã đối xử với y còn tàn nhẫn hơn.
Tống Tây Cố cân nhắc một lúc, vẫn cảm thấy Tạ Trọng Tinh quan trọng hơn, nên nghiêm mặt quay sang Ngô Phục nói: "Còn không mau tát đi! Lần sau mà còn tùy tiện đắc tội người khác như vậy, e là không có ai thu xác cho anh đâu!"
Ngô Phục mặt mày xám xịt, nhưng ở dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu. Gã run rẩy giơ tay lên, khẽ tát nhẹ một cái lên má mình.
Tạ Trọng Tinh nói: "Nhẹ quá rồi."
Y vốn không định mượn danh Tần Chung Việt để ra oai, nhưng hai người kia đã muốn dây dưa, vậy thì y cũng chẳng khách sáo gì nữa.
Ngô Phục đành phải mạnh tay hơn một chút, Tạ Trọng Tinh thở dài: "Vẫn còn quá nhẹ."
Tống Tây Cố không nhịn được lên tiếng: "Trọng Tinh à, làm người thì nên chừa cho nhau một đường lui, tốt nhất đừng làm quá."
Tạ Trọng Tinh đáp: "Ồ, vậy thì tôi sẽ nói với chú Tần một tiếng, chú ấy nhất định sẽ giúp tôi."
Tống Tây Cố ngẩn ra, hỏi: "Cậu đã gặp Tần Hướng Tiền rồi à?"
Tạ Trọng Tinh khẽ cười: "Chú nói xem?"
Vừa nói, y vừa lấy điện thoại ra, gọi cho Tần Hướng Tiền.
Tần Hướng Tiền nhanh chóng bắt máy, Tạ Trọng Tinh bật loa ngoài nên cả Tống Tây Cố và Ngô Phục đều nghe được. Giọng y dịu dàng hơn khi nói chuyện với Tần Hướng Tiền: "Chú ơi, giờ chú có bận không ạ?"
Tần Hướng Tiền nhìn sang thư ký bên cạnh, ra hiệu bằng tay, rồi nhẹ giọng đáp: "Không bận đâu, Tinh Tinh có việc gì sao?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Giờ là giờ cơm tối rồi, chú nhớ ăn tối nhé, đừng để bản thân bận quá mà ảnh hưởng sức khỏe."
Tần Hướng Tiền nghe mà lòng ấm áp vô cùng: "Ôi, vẫn là Tinh Tinh quan tâm chú nhất, Chung Việt làm gì có lòng được như con."
Tạ Trọng Tinh nói: "Con đã đặt một phần thuốc thiện dưỡng vị cho chú ở Ngự Phòng Trai rồi, lát nữa chú nhớ ăn nhé, vậy giờ con không làm phiền nữa ạ."
Tần Hướng Tiền cúp máy, vẫn còn đang dư âm suy nghĩ về lời nói của Tạ Trọng Tinh, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.
Một đứa trẻ như vậy, gả cho con trai ông thật là thiệt thòi quá, thôi thì để ông nhận đứa nhỏ làm con trai luôn cho rồi.
Tần Hướng Tiền cảm động một mình, liền gửi tin nhắn cho Tần Chung Việt: "Con phải cố gắng lên! Nếu còn không biết cố gắng, Trọng Tinh sẽ là con trai của ba đấy."
Tần Chung Việt trả lời: "Ba đã có vợ rồi, còn muốn giành vợ với con nữa hả?"
Tần Hướng Tiền: "..."
Tần Chung Việt tiếp: "À mà không, ba không có vợ, ba đang ghen tị với con. He he he."
Tần Hướng Tiền mặt không cảm xúc ném điện thoại qua một bên, nói với thư ký: "Tiếp tục đi."
Tạ Trọng Tinh sau khi cúp máy, liền quay sang mỉm cười với Tống Tây Cố và Ngô Phục. Dù y không nói gì, ánh mắt và nụ cười kia cũng đã đủ khiến người khác sợ hãi.
Ngô Phục cũng không do dự nữa, trực tiếp dùng hết sức tát mạnh vào mặt mình hai mươi cái, tát đến nỗi hai má đỏ bừng sưng vù, trông như cái đầu heo vậy.
Tạ Trọng Tinh nhìn gã một cái, rồi lại quay sang nhìn Tống Tây Cố, nói: "Tôi đã thấy được thành ý của hai người. Bây giờ, hai người có thể đi được rồi."
Tống Tây Cố vẫn chưa từ bỏ, nói: "Cái trò chơi đó của cậu, tôi có thể bỏ ra sáu trăm ngàn, tôi nhìn ra được tiềm năng của nó, chỉ cần lượt tải vượt qua một trăm triệu, tiền quảng cáo thôi cũng đủ thu lại vốn. Tôi thực sự đánh giá rất cao trò chơi này."
Tạ Trọng Tinh bình thản đáp: "Không cần nữa. Tôi đã tìm được người mua rồi."
Tống Tây Cố sững người, Tạ Trọng Tinh nói tiếp: "Dù sao thì, dựa lưng vào nhà họ Tần sẽ dễ hưởng bóng mát hơn, đúng không?"
Tống Tây Cố cứng họng, hoàn toàn không nói được gì nữa.
Lúc này, Khổng Thiên Hạo và Hoàng Sâm Miểu quay trở lại, nhìn thấy hai người lạ trong phòng thì đều khựng lại, hỏi Tạ Trọng Tinh: "Hai người này là ai vậy?"
Tạ Trọng Tinh hất cằm đáp: "Tống Tây Cố, ngài Tống. Còn đây là quản lý sản phẩm Ngô Phục, ngài Ngô."
Cả hai lập tức nhận ra họ là ai, vừa nhìn thấy đã nổi giận: "Hai người đến đây làm gì? Trò chơi này bọn tôi không bán cho các người đâu! Mời đi cho!"
Tống Tây Cố vội nói: "Thật ra lần này tôi đến, ngoài chuyện đứng ra giúp cậu ra mặt, còn có một chuyện nữa."
Tạ Trọng Tinh lặng lẽ nhìn chú ta, ánh mắt trong trẻo, khiến người khác cảm thấy bị soi thấu.
Tống Tây Cố cố gắng nén sự ngượng ngùng, bắt đầu nói đầy cảm xúc: "Là thế này... cậu có một người em gái, em ấy có một đứa con bị thất lạc, tên là Tạ Trọng Tinh. Hôm đó, cậu vô tình thấy tập hồ sơ con để quên trong phòng họp, lật xem thì phát hiện tên con, rồi xác nhận được thân phận. Sau đó, biết chuyện Ngô Phục ép con, cậu mới dẫn anh ta đến xin lỗi. Giờ em gái cậu đang mắc bệnh nặng, có lẽ sự xuất hiện của con... có thể khiến em nó hồi phục."
Tạ Trọng Tinh chớp mắt một cái, bỗng thấy mọi chuyện hôm nay thật nực cười, rõ ràng đây là một vở kịch do Tống Tây Cố tự biên tự diễn, vậy mà giờ chú ta lại nói với y những lời như thế.
Nếu những gì chú ta nói là sự thật, vậy thì chú ta chính là cậu ruột của y. Nghĩ xa hơn chút nữa, thì Thích Diệu Minh là em trai cùng mẹ khác cha của y.
Cậu ruột hèn hạ, em trai cùng mẹ khác cha thì mưu toan quyến rũ Tần Chung Việt, vậy thì mẹ của y...
Tạ Trọng Tinh trấn tĩnh lại, hạ giọng hỏi: "Bà ấy thế nào rồi?"
Tống Tây Cố lập tức nhận ra sự dao động trong y, liền vội vàng nói: "Mẹ của con không ổn chút nào, người đàn ông của nó chính là Thích Bác Quân bên nhà họ Thích kia, hắn ta chơi bời trác táng, bên ngoài đầy bồ bịch và con riêng, còn thường xuyên bạo hành nó. Mẹ con giờ mắc trầm cảm nặng, đã tự tử mấy lần rồi, nếu cứ thế này nữa... e là thật sự không qua khỏi."
Khổng Thiên Hạo và Hoàng Sâm Miểu ban nãy không kịp che tai, nghe phải một đoạn chuyện đời dậy sóng ấy, cũng đành lặng lẽ rút lui, tiện thể kéo theo cả Ngô Phục rời khỏi phòng. Lúc này, trong văn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tạ Trọng Tinh nghe xong, không nói gì, chỉ im lặng.
Tống Tây Cố đỏ hoe cả vành mắt, nghẹn ngào nói: "Em ấy thật sự rất khổ, cả nhà cậu đều biết nó từng qua lại với ba của con. Nhưng gia đình như cậu, sao có thể chấp nhận cho con gái mình lấy một kẻ tay trắng được? Dù em ấy không muốn, người nhà vẫn kiên quyết bắt hai người chia tay. Mẹ cậu đứng ra gọi điện cho nhà họ Tạ, đưa cho họ một trăm ngàn coi như phí chia tay, anh trai của ba con cũng đã nhận tiền."
"Em ấy không tin ba con vì tiền mà bỏ rơi mình, ở nhà làm loạn khóc lóc mấy ngày liền. Cuối cùng vì trong bụng đã có thai, sợ ảnh hưởng đến đứa bé nên mới chịu yên tĩnh ở nhà an thai. Nhưng em ấy vẫn chờ ba con đến tìm... Ai mà ngờ được, ba con lại gặp chuyện như vậy."
"Bà ngoại con lúc đó còn không cho mẹ con sinh con ra," Tống Tây Cố kể, giọng mỗi lúc một nghẹn, "Cậu phải nói với bà ấy rằng, cái thai đã lớn thế này rồi, phá đi sẽ tổn hại thân thể, phải khuyên mãi, bà mới miễn cưỡng đồng ý để mẹ con sinh con. Nhưng mẹ con khi đó không biết cha con đã mất, vẫn tưởng chú ấy còn sống, chỉ vì tiền mà bỏ rơi mẹ con con, nó bị trầm cảm nặng sau khi sinh, nên bà ngoại con quyết định thay nó, đưa con đến nhà họ Tạ. Nào ngờ... ai mà ngờ được người anh kia của cha con lại mất hết lương tâm đến mức ấy."
Chú ta càng nói càng xúc động, vành mắt đỏ hoe: "Lúc ấy mẹ con còn rất trẻ, bà ngoại con lại một lần nữa làm chủ, gả nó cho Thích Bác Quân. Ai mà ngờ, lúc chưa cưới thì còn tỏ ra tử tế, nhưng cưới xong rồi thì lộ rõ bản chất ăn chơi, trác táng, chẳng hề xem mẹ con là con người. Mẹ con từng muốn ly hôn, nhưng không thể thoát ra nổi, cả đời nó thật sự khổ quá rồi."
Tạ Trọng Tinh nghe xong, nghiêng đầu nhìn sang hướng khác, ánh mắt xa xăm, y cất giọng bình thản: "Chú có thể đi rồi."
Tống Tây Cố sững sờ, chú ta mở to mắt nhìn y, dường như không thể tin vào phản ứng ấy. Trong tưởng tượng của chú ta, Tạ Trọng Tinh hẳn phải xúc động, phải không kiềm được nước mắt, phải bám lấy cái gọi là "người thân ruột thịt" mới phải chứ.
Một người từ bé chưa từng biết đến hơi ấm tình thân, sao lại có thể dửng dưng trước cậu ruột và mẹ ruột của mình?
Thế nhưng, Tạ Trọng Tinh lại chỉ dùng giọng đều đều, lạnh như băng mà nói: "Xin mời rời đi, tôi không muốn nghe chú tiếp tục lải nhải nữa."
Tống Tây Cố còn định nói thêm điều gì, nhưng giọng Tạ Trọng Tinh bỗng trầm xuống, rõ ràng và cương quyết: "Mời chú ra ngoài, nếu không, tôi sẽ gọi người đuổi chú ra ngoài."
Tống Tây Cố đành phải rời khỏi, trong lòng không khỏi chấn động, chú ta không ngờ Tạ Trọng Tinh lại là người lạnh lùng đến mức ấy. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, và rõ ràng là một đòn đánh thẳng vào tự tin của chú ta, chú ta cần quay về và bàn lại chuyện này với Triệu Tương mới được.
Tạ Trọng Tinh đưa tay lau mặt một cái, Tống Tây Cố tưởng y đang xúc động, cho rằng y thực lòng đau xót cho người mẹ đáng thương kia, rằng y đang xúc động trước tình cảm của chú ta. Nhưng thứ Tạ Trọng Tinh nhìn thấy, chỉ là sự giả dối, giả vờ, đạo đức giả và vị kỷ đến tột cùng.
Tống Tây Cố càng tỏ ra tha thiết, y lại càng không thể để lộ chút quan tâm nào dành cho mẹ mình, y không thể để chú ta nắm được điểm yếu.
Thậm chí đến giờ, y cũng không dám chắc người phụ nữ ấy có thật sự là người mẹ dịu dàng, tốt đẹp như trong trí tưởng của y hay không.
Suy đi tính lại, cuối cùng Tạ Trọng Tinh vẫn gọi cho Tần Hướng Tiền, dè dặt nhắc đến chuyện này một cách rất cẩn trọng.
Tần Hướng Tiền nghe xong có phần ngạc nhiên, nhưng cũng lập tức đồng ý giúp y điều tra.
Nếu có cách khác, Tạ Trọng Tinh cũng không muốn làm phiền Tần Hướng Tiền, nhưng y không có mối quan hệ nào, cũng không có nguồn tin đáng tin cậy, y lại không muốn để Tần Chung Việt biết chuyện, nên chỉ có thể nhờ đến Tần Hướng Tiền.
Tối hôm đó, khi gặp lại Tần Chung Việt, người kia trông rất phấn khích, vừa gỡ khẩu trang vừa vui vẻ chỉ vào cằm mình, nói: "Nhìn này! Tôi mọc râu rồi!"
Tạ Trọng Tinh không hiểu nổi hắn đang hào hứng vì cái gì, liền hỏi một cách ngạc nhiên: "... Mọc râu thì có gì đáng ngạc nhiên?"
Tần Chung Việt tỏ vẻ thần bí, ghé sát lại, hạ giọng nói: "Cậu nhìn kỹ đi, có một sợi râu màu vàng nè!"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tần Chung Việt hào hứng: "Tôi đoán là do ăn quả hồng mà ra đấy, nếu mỗi ngày tôi ăn một quả hồng, không biết có khi nào mấy cọng long dưới kia của tôi cũng biến thành màu vàng không? Nếu vậy thì ngầu đét luôn!"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tâm trạng nặng nề cả ngày của y trong khoảnh khắc liền tan biến như mây khói, y không nhịn được, "phụt" một tiếng bật cười.
Tần Chung Việt lại ghé sát, thần bí nói nhỏ: "Còn nữa, tôi nghe nói nếu không ăn đồ mặn, chỉ ăn trái cây thôi, thì lúc bắn ra cũng sẽ có vị ngọt..."
Tạ Trọng Tinh: "... Hả?"
Tần Chung Việt chớp mắt, cười mập mờ: "Đến lúc đó cậu có muốn thử không?"
Giọng hắn trở nên ngượng nghịu, dịu đi: "Mặc dù tôi vốn là người không có thịt là không chịu được... nhưng vì cậu, tôi có thể ăn chay."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tạ Trọng Tinh nói: "Không cần, phắn."
_______ truyện chỉ up trên wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh
Tác giả có lời muốn nói:
Việt nhãi con: Đó đó, lại hung dữ với tui nữa rồi! QaQ
Editor: Vì sao lại để Tinh Tinh xưng với Ngô Phục là anh mặc dù xưng với Tống Tây Cố là chú? Bởi vì biết Tống Tây Cố trước rồi mới gặp Ngô Phục, với Ngô Phục kia cũng chỉ là làm ăn mà thôi, xưng hô khách sáo ấy mà. Còn để Tinh Tinh và Tống Tây Cố xưng hô cậu – con cùng với tôi – chú thì vì Tinh Tinh chưa/không muốn nhận thân và chỉ có đơn phương Tống Tây Cố muốn kéo quan hệ mà thôi.
Chốt lại mớ rối ren và gia cảnh của Tinh Tinh cho ai quên
GIA CẢNH TẠ TRỌNG TINH
└── Ba mẹ ruột
├── Ba: Tạ Thanh Hà (học giỏi, đẹp trai, nghèo) - Đã mất (tai nạn xe)
├── Mẹ: Hồi Hồi (gia đình khá giả)
└── Mối quan hệ: Yêu nhau -> Bị gia đình mẹ ngăn cản (vì ba nghèo)
└── Sau Chia Tay
├── Mẹ Hồi Hồi: Bị ép gả cho Thích Bạc Quân (nhà họ Thích)
└── Tạ Trọng Tinh:
├── Được chú ruột Tạ Quốc Húc (em song sinh với ba) nuôi dưỡng
└── Nguồn nuôi dưỡng: Phí chia tay 100.000NDT từ nhà mẹ
Hết chương 82