Tạ Trọng Tinh nhanh chóng nhận được tư liệu mà Tần Chung Việt nhờ Tần Hướng Tiền thu thập giúp y.
Có lẽ Tần Hướng Tiền đã đoán ra y muốn tra cứu điều gì, nên tư liệu liên quan đến nhà họ Tống vô cùng chi tiết, chi tiết đến mức ghi lại cả quá trình mấy đời nhà họ Tống kinh doanh và suy tàn.
Nhà họ Tống cũng từng là một hào môn lâu đời, thế kỷ trước từng huy hoàng rực rỡ. Nhưng đáng tiếc là trong nhà lại có một ông cụ Tống nghiện cờ bạc nặng, từng một đêm ở Ma Cao đánh bạc thua liền năm trăm triệu. Nhà họ Tống không thể nào xoay nổi từng ấy tiền, chỉ đành bán bớt tài sản để gom đủ trả nợ, nhưng cũng vì thế mà nguyên khí đại thương. Thêm vào đó, mấy đứa cháu đời sau đều kém cỏi, giữ nhà còn khó, chứ đừng nói gì đến việc bắt kịp trào lưu thời đại, vươn lên mạnh mẽ. Kết quả là bị các hào môn khác bỏ lại rất xa, đến bây giờ thì đã là một gia tộc chẳng ra gì, đến cả cái gót chân của giới thượng lưu cũng không với tới nổi.
Người đang nắm quyền nhà họ Tống hiện giờ là Tống Cảnh Châu, gã cũng giống cha mình, mê đỏ đen vô cùng. Trận đánh bạc kinh khủng nhất của gã là mười chín năm trước, ở Ma Cao thua liền một trăm triệu.
Một trăm triệu lúc đó, tương đương với tám trăm triệu ở thời điểm hiện tại, nhưng dù là bây giờ, nhà họ Tống cũng khó mà lấy ra nổi từng ấy tiền mặt.
Lúc ấy, cũng giống như trước, phải bán biệt thự, bán xe sang để trả nợ. Nhưng khác ở chỗ, ông cụ Tống khi xưa còn miễn cưỡng xoay được tiền, còn khi đến lượt Tống Cảnh Châu thì nhà họ Tống đã suy tàn, bán đi biết bao tài sản, thậm chí còn bán cả hai căn tứ hợp viện ở ngoài Hoàng Thành – lúc ấy chỉ đáng giá mười triệu một căn, nhưng giờ đã lên đến cả trăm triệu – vậy mà vẫn không đủ, vẫn còn thiếu ít nhất năm mươi triệu. Chính vào lúc đó, Thích Bạc Quân của nhà họ Thích mở lời đề nghị hai nhà kết thân, sẽ thay nhà họ Tống trả hết khoản nợ cờ bạc ấy.
Tống Cảnh Châu có một cô con gái tên là Tống Hồi, cực kỳ xinh đẹp, rất nhiều công tử nhà giàu đều theo đuổi cô, trong đó có cả Thích Bạc Quân.
Trong tài liệu còn đính kèm cả ảnh của Tống Hồi từ năm mười bốn đến hai mươi tuổi, làn da trắng mịn như châu ngọc, mắt sáng răng trắng, dung mạo thanh tú tựa như hoa sen vừa hé nở trên mặt nước. Quả thực là rất xinh đẹp, dù đặt vào hiện tại thì cũng là kiểu nhan sắc hoàn hảo không góc chết, hoàn toàn có thể làm minh tinh.
Thế nhưng một người như Tống Hồi lại đem lòng yêu người bạn đại học Tạ Thanh Hà của mình, theo lời kể của những người bạn học chung, hai người họ rất mực yêu thương nhau. Khi đó, Tống Hồi còn có không ít công tử con nhà giàu theo đuổi, vì chuyện đó mà gặp phải nhiều cản trở, nhưng cũng không thể khiến họ chia tay. Trái lại, tình cảm giữa hai người ngày càng sâu đậm, cứ thế yêu nhau suốt hai năm, cho đến khi Tống Cảnh Châu đánh bạc thua một trăm triệu.
Những chuyện sau đó thì Tạ Trọng Tinh đã biết.
Vì lời hứa của Thích Bạc Quân, cả nhà họ Tống từ trên xuống dưới đều ra sức ép Tống Hồi phải chia tay với Tạ Thanh Hà. Theo lời kể của một người giúp việc từng làm cho nhà họ Tống, khi ấy Tống Hồi sống ch.ết không chịu chia tay, thậm chí còn bỏ nhà ra đi, cùng Tạ Thanh Hà trốn ra ngoài vài ngày, hai người chẳng hiểu nghĩ gì, mà lại định cùng nhau bỏ trốn sang Singapore. Nhưng đến sân bay thì anh trai của Tống Hồi – Tống Tây Cố – đột ngột trở mặt, tiết lộ chuyện họ bỏ trốn cho gia đình, thế là Tống Hồi bị bắt về.
Sau đó, mẹ của Tống Hồi – Triệu Tương – đích thân ra mặt, đưa cho nhà họ Tạ một trăm ngàn tệ gọi là "phí chia tay", chính Tạ Quốc Húc đã nhận lấy khoản tiền đó. Khi ấy Tạ Thanh Hà hoàn toàn không hay biết, đến khi Tạ Quốc Húc đắc ý khoe ra thì Tạ Thanh Hà mới hay chuyện, hoảng hốt lao ra ngoài rồi xảy ra chuyện.
Còn Tống Hồi, cô cũng không tin Tạ Thanh Hà sẽ vì tiền mà rời bỏ mình, nhưng cô đã bị nhốt lại, không thể chạy ra ngoài, ngày nào cũng khóc lóc, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin Tống Cảnh Châu thả cô ra.
Tống Cảnh Châu khi đó cũng thật sự nhẫn tâm, cùng với Tống Tây Cố và cậu em đang học cấp hai là Tống Kế Vân quỳ trước mặt cô, nói rằng nếu không trả được tiền sẽ bị người ở sòng bạc chặt tay chặt chân, cầu xin cô cứu mạng, bọn họ chẳng màng thể diện, cùng Tống Hồi ngồi đó mà khóc.
Người giúp việc năm xưa kể lại rằng Tống Hồi rất mềm lòng, quá mềm long, dì ấy còn thề thốt khẳng định: "Lúc đó nhà họ Tống vẫn còn tiền, bà Tống có rất nhiều trang sức đá quý, đồ cổ, tranh chữ, lại còn thích sưu tầm vàng thỏi. Tôi quét dọn hành lang, thấy cửa phòng làm việc không đóng, tận mắt nhìn thấy một cái két sắt to đùng, bên trong toàn là vàng thỏi, sáng loáng luôn! Xe trong nhà thì toàn xe mấy triệu, biệt thự cũng không ít, ông chủ còn bao nuôi phụ nữ bên ngoài, mỗi tháng đưa không biết bao nhiêu tiền, với mức sống như thế, năm chục triệu tuyệt đối có thể xoay xở được."
Tống Hồi lúc đó đã bị gia đình dồn ép đến mức hoàn toàn tuyệt vọng, lại thêm sức khỏe không tốt, bị bác sĩ chẩn đoán là đang mang thai. Trong lòng cô bỗng có một tia hy vọng, cố gắng chịu đựng, nói rằng sẽ sinh đứa trẻ này ra, rồi sau đó kết hôn với Thích Bạc Quân.
Nhưng đến lúc đứa trẻ được sinh ra, chưa kịp để ai trong nhà phản ứng lại, cô đã bế con bỏ trốn, không ai biết một người vừa mới sinh xong như cô làm sao có thể chạy được một cây số. Mãi đến khi vết mổ bục ra, cô mất máu quá nhiều, được người qua đường phát hiện và đưa đến bệnh viện, thì nhà họ Tống mới biết cô đã bỏ trốn.
Đứa trẻ bị đưa đi nơi khác, còn cô thì nằm trên giường tĩnh dưỡng suốt hai tháng trời mới hồi phục phần nào. Đến tháng thứ ba, cô lại bị ép gả cho Thích Bạc Quân, không có sự lựa chọn nào khác.
Nhưng vì từng vận động mạnh sau sinh, nên trong vòng một năm sau đó, Tống Hồi bị sảy thai ba lần, mãi đến năm sau mới mang thai được Thích Diệu Minh, lần này mới giữ được và sinh ra an toàn. Thế nhưng nhà họ Thích luôn khinh thường cô vì cô đã từng sinh con cho người khác, chẳng bao giờ thật lòng đối xử tốt với cô, còn Thích Bạc Quân cũng chỉ là một phút đam mê mà thôi.
Người vợ Tống Hồi trên danh nghĩa của Thích Bạc Quân, chưa từng một lần được tôn trọng, bên nhà chồng thì châm chọc mỉa mai, còn Thích Bạc Quân thì khinh rẻ cô đủ điều. Ông ta không ít lần công khai sỉ nhục cô trước mặt người khác, nói cô trên giường chẳng khác gì người chết, không biết chiều chuộng, đến cả kỹ nữ ba nghìn tệ một đêm cũng còn giỏi hơn cô. Với thái độ như vậy, người ngoài nhìn vào cũng không coi cô là một con người nữa.
Đến cả con trai ruột của cô cũng coi thường cô.
Tạ Trọng Tinh cầm mấy tờ giấy mỏng manh trên tay, nước mắt đã thấm đẫm cả khuôn mặt.
Y lau nước mắt, nhưng lệ vẫn cứ trào ra không dứt.
"...Mẹ." Tạ Trọng Tinh khàn giọng gọi một tiếng.
Không ai đáp lại y cả.
Tần Hướng Tiền đại khái đã tính được thời gian y đọc xong tài liệu, đúng lúc này gọi điện tới, cẩn trọng hỏi: "Tinh Tinh à, con đừng buồn quá... Mẹ con bây giờ ổn rồi, đã được thả ra ngoài, địa chỉ chú cũng tra được rồi. Con xem... có muốn đến gặp bà một lần không?"
Tạ Trọng Tinh khẽ "dạ" một tiếng.
Tần Hướng Tiền nghe thấy giọng y nghẹn lại, trong lòng thở dài một hơi, càng thêm chán ghét nhà họ Thích và nhà họ Tống.
Sau khi an ủi Tạ Trọng Tinh một hồi, ông lại phải bận việc, liền nhắn tin cho Tần Chung Việt, dặn hắn đến ở bên Tạ Trọng Tinh một lúc. Đồng thời, ông cũng không quên ghi một món nợ vào sổ với nhà họ Thích, đặc biệt là Thích Bạc Quân, chuẩn bị tìm cách "xử lý" tên đó.
Tần Chung Việt nhận được tin nhắn từ Tần Hướng Tiền mà vẫn chưa hiểu mô tê gì, đến khi vội vã chạy về ký túc xá thì mới phát hiện ra Tạ Trọng Tinh có điều gì đó rất không ổn.
Tần Chung Việt cẩn thận trèo lên giường của Tạ Trọng Tinh, dù y quay lưng về phía hắn, nhưng từ góc độ này, hắn vẫn có thể nhìn thấy gò má y đã ửng đỏ, vài sợi tóc dính ướt vì nước mắt.
Tim Tần Chung Việt khẽ giật một cái, hắn nhẹ giọng hỏi: "Tinh Tinh à? Cậu sao vậy?"
Tạ Trọng Tinh không đáp lại, giờ phút này, y chỉ muốn yên tĩnh một mình, để tiêu hóa hết cơn phẫn nộ và nỗi buồn đang tràn ngập trong lòng.
Nhưng Tần Chung Việt lúc này xem như đã hiểu rõ bầu không khí nặng nề ấy, hắn cẩn thận đưa tay chạm vào mắt y, quả nhiên là ướt đẫm. "...Tinh Tinh, cậu khóc rồi à?"
Tần Chung Việt hoảng hốt: "Sao cậu lại khóc? Ai bắt nạt cậu? ——— Là ba tôi bắt nạt cậu à?"
Tạ Trọng Tinh cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh: "Không, không phải ba cậu."
Tần Chung Việt tức giận nói: "Thế là ai? Ai dám bắt nạt cậu chứ? Đúng là chán sống rồi! Cậu nói đi, tôi thay cậu xả giận! Một đấm một đứa, không đánh ch.ết chúng thì tôi không mang họ Tần nữa!"
Nói rồi, hắn phá lệ chủ động lại gần, hôn nhẹ lên vành tai đang ửng đỏ của Tạ Trọng Tinh, giọng nhỏ xuống, buồn bã: "Đừng khóc nữa mà, tôi đau lòng lắm, nhìn cậu khóc, tôi cũng muốn khóc theo."
Tạ Trọng Tinh quay đầu lại, lặng lẽ nhìn Tần Chung Việt.
Tần Chung Việt nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của y, quả nhiên là đã khóc. Trong lòng hắn cũng cảm thấy đau xót vô cùng, sống mũi cay cay, mắt cũng bắt đầu rớm nước. "Sao lại khóc vậy? Đừng khóc mà... tôi cũng muốn khóc theo rồi đây."
Vừa nói, hắn tự ý nghiêng người tới, hôn lên môi Tạ Trọng Tinh, giọng nghèn nghẹn, mơ hồ nói: "Hôn một cái nhé, hôn rồi sẽ không muốn khóc nữa đâu."
Tạ Trọng Tinh nhắm mắt lại, khẽ hé môi, để mặc cho đầu lưỡi của Tần Chung Việt luồn vào, y giơ tay ôm lấy eo hắn.
Trong lòng y khẽ nói một tiếng: Cảm ơn.
Có vẻ như... y thật sự rất thích Tần Chung Việt, y cũng vậy, không phải hắn thì không được.
_______ truyện chỉ up trên wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh
Tác giả có lời muốn nói:
Việt nhãi con: Tui không khóc đâu, trừ khi bà xã khóc.
Tinh Tinh: Cảm ơn trời đất, hôm nay im miệng rồi.
Hết chương 83