Cố Thắng Lan

Chương 2



Chỉ là cảm giác ấy không kéo dài được bao lâu.

Vài ngày sau, mọi thứ lại quay về như cũ.

Giữa tôi và ba mẹ, vẫn tồn tại một bức tường vô hình mà tôi mãi mãi không thể bước qua.

Tôi cảm thấy mình giống như khóm cúc dại mọc ở góc tường căn nhà cũ kỹ.

Mùa đông lặng lẽ úa tàn, mùa xuân âm thầm đ.â.m chồi, đến mùa thu thì lặng lẽ nở hoa.

Chỉ là, dù có nở ra đoá hoa rực rỡ và đầy sức sống nhất trong đời, cũng chẳng có ai chịu cúi xuống mỉm cười nói với nó một câu:

“Ôi, hoa nở đẹp quá.”

Mọi người xung quanh đều nói:

“Con là đứa con duy nhất của họ, họ không yêu con thì yêu ai?”

Phải.

Họ chỉ có mình tôi, thì chỉ có thể yêu tôi mà thôi.

Thế nên tôi cũng chẳng để tâm lời bà nội:

“Nhà họ Cố sẽ tuyệt hậu mất thôi, sau này bà c.h.ế.t cũng chẳng biết ăn nói sao với ông nội mày dưới suối vàng.”

Tôi cũng giả vờ không nghe thấy mấy lời thì thầm của đám họ hàng dưới quê:

“Con gái vô dụng lắm, phải sinh con trai mới được. Kêu ba mẹ nó tranh thủ còn trẻ mà lén đẻ thêm một đứa đi.”

Không sao cả.

Họ đâu còn lựa chọn nào khác.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tôi cứ tự trấn an như vậy, rồi dần dần lớn lên, bước vào năm cuối cấp hai.

Đó là cuối năm 2015.

Sau khi chính sách cho phép sinh con thứ hai có chọn lọc được ban hành cuối năm 2013, đến năm 2015 bắt đầu rộ lên tin đồn: chính sách sinh hai con sẽ được áp dụng toàn diện.

Lúc đó có rất nhiều tin tức liên quan:

Mẹ mang thai con thứ hai, con lớn sa sút thành tích nghiêm trọng.

Mẹ mang thai con thứ hai, con lớn nhảy lầu.

Mẹ mang thai con thứ hai, con lớn uất ức đẩy mẹ ngã dẫn đến sảy thai…

Hôm ấy, trong bữa cơm tối, tôi lo lắng đưa mẹ bảng điểm kỳ thi vừa rồi.

Từ top 30 của khối, tôi rớt xuống tận hạng tám mươi mấy.

Tôi sợ bị mắng, nhưng mẹ chỉ liếc qua bảng điểm rồi nói:

“Cơ quan cử mẹ đi học tập ở tỉnh ngoài, thời gian một năm.”

“Năm cuối cấp rồi, việc học căng thẳng, ba con lại không biết chăm sóc. Vậy nên con ở nội trú đi.”

“Nhất định phải tập trung học hành, đừng suy nghĩ vẩn vơ.”

Lúc đó, tôi ngây ngô tin rằng:

Ba mẹ đang nghĩ cho tương lai của tôi.

Tôi không muốn phụ lòng họ.

Từ mùa đông đến mùa hè, từng ngày từng đêm, tôi dốc toàn bộ sức lực để học hành.

Trong lần thi thử cuối cùng, tôi đứng hạng nhì toàn trường.

Cô chủ nhiệm cũng khen:

“Cố Thắng Lan, chỉ cần giữ vững phong độ này, em chắc chắn lọt vào top 30 toàn huyện, đến lúc đó sẽ được tuyển vào trường trọng điểm ở thành phố.”

Trường cấp ba tốt nhất ở huyện tôi là Nhất Trung.

Nhưng mấy năm gần đây, tài nguyên giáo dục ngày càng dồn về thành phố, giáo viên giỏi ở huyện bị đào đi hết, mà trong tình hình các trường đại học mở rộng tuyển sinh, tỷ lệ đỗ đại học loại một của Nhất Trung lại tụt dốc không phanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trường trọng điểm ở thành phố rõ ràng là lựa chọn tốt hơn.

Sau buổi trò chuyện ấy, trường cho nghỉ ba ngày để học sinh điều chỉnh tâm lý trước kỳ thi.

Tôi cầm bảng điểm về nhà, không giấu được niềm hân hoan, muốn báo cho ba mẹ biết.

Tôi có hy vọng đỗ vào trường trọng điểm ở thành phố!

Tôi có thể trở thành đứa con ưu tú nhất trong tập thể đồng nghiệp của họ.

Có thể khiến họ nở mày nở mặt.

Trên đường về, tôi gặp một bà cụ đang bán hoa gừng.

Mẹ tôi rất thích loài hoa này, trước kia hễ thấy là mua về một bó.

Nên tôi dùng số tiền định mua bánh nướng của Võ Đại Lang để mua cả bó hoa to.

Chút nữa gọi video với mẹ, bà sẽ nhìn thấy thôi.

Tôi chạy một mạch về khu tập thể.

Không biết nhà nào có chuyện vui, xác pháo đỏ chất thành đống dưới tầng.

Dưới tán cây ngọc lan, những chùm hoa dành dành nhỏ màu trắng đang nở rộ.

Ông Lý ở toà bên cạnh đang gò lưng trên cái máy tập thể dục cũ kỹ kêu kẽo kẹt.

Ông nhìn tôi, mỉm cười với ánh mắt vừa thương hại vừa trìu mến:

“Thắng Lan à, chúc mừng cháu, được làm chị rồi nhé.”

Hả??

Làm chị?

Nỗi sợ sâu nhất trong lòng tôi như bùng nổ, tim đập thình thịch.

Tôi lao một mạch lên tầng năm, đẩy cửa xông vào.

Trong nhà đang rất náo nhiệt.

Rất đông người đang vây quanh mẹ tôi.

Bà đội mũ, trong tay bế một đứa bé đỏ hỏn, phủ đầy lông tơ, gương mặt rạng rỡ:

“Lúc mới sinh, Thắng Lan nhỏ thó, mặt mũi như khỉ, tôi còn tưởng y tá bế nhầm.”

“Giờ nhìn Thắng Kiệt xem, trắng trẻo, mũm mĩm thế này.”

Mọi người đồng loạt phụ họa:

“Tám cân rưỡi mà sinh thường được, mẹ thằng bé giỏi quá.”

“Hai người làm việc nhà nước bao nhiêu năm, có nhà có xe cả rồi. Giờ có thêm cậu con trai, mấy thứ đó sau này có người thừa kế rồi.”

“Chị đúng là có số hưởng, bắt kịp chuyến xe cuối cùng rồi. Biết thế hồi tôi còn trẻ hơn năm tuổi, cũng cố gắng sinh thêm một đứa…”

Như thể có hàng vạn mảnh thuỷ tinh vụn nghẹn nơi cổ họng, tôi khó khăn cất lời:

“Mẹ…”

Mọi người lập tức quay lại nhìn tôi, còn sắc mặt mẹ thì thay đổi hẳn.

Như thể tôi là tai hoạ giáng xuống.

Bà ôm chặt đứa bé trong lòng, cảnh giác hỏi:

“Sao con về mà không gọi báo trước?”

Tôi bước nhanh tới, muốn nhìn kỹ đứa trẻ kia.

Nhưng những vị khách liền vây lại xung quanh.

Họ níu tay tôi, giữ c.h.ặ.t t.a.y chân, dùng giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ:

“Ba mẹ con giấu chuyện này là sợ ảnh hưởng đến việc học của con.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com