Cố Thắng Lan

Chương 3



“Giờ con có em trai rồi, sau này đi lấy chồng cũng không sợ bị nhà chồng bắt nạt nữa.”

“Họ một lòng lo cho con đấy. Con tuyệt đối không được có ý gì xấu với em trai mình đâu nhé.”

Thật nực cười.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên họ thật sự “dốc lòng” vì tôi.

Vậy mà lại là để dàn dựng một vở kịch lừa dối hoành tráng, biến tôi thành kẻ ngốc duy nhất bị mắc bẫy.

Tôi kích động, đập nồi đập bát, lật ghế, gào lên với đám khách:

“Tôi không cần em trai! Tôi không cần!”

“Nó chẳng phải chỗ dựa gì hết! Nó đến là để cướp ba mẹ khỏi tay tôi!”

Người thân bạn bè xung quanh đồng loạt lên tiếng trách móc:

“Ba mẹ mày vì mày mà nhẫn nhịn mười lăm năm, mày cũng phải biết nghĩ cho họ chứ, đừng ích kỷ quá!”

“Cho nên mới nói, con gái lớn lên đúng là giống loài vong ân phụ nghĩa, nuôi mãi không quen.”

Khách khứa dần tản đi, nhà cửa rối bời, tan hoang.

Bó hoa gừng trắng thuần khiết rơi lăn lóc dưới đất, bị giẫm lên bao lần, giờ chỉ còn là một vệt dơ bẩn méo mó.

Mẹ bảo bà nội bế em trai tôi vào phòng, khóa cửa lại, rồi bước đến nắm lấy tay tôi:

“Con là chị, ba mẹ đã nuôi con mười lăm năm, bỏ ra bao công sức và thời gian.”

“Giờ dù có thêm em trai, người ba mẹ yêu nhất vẫn là con.”

Tôi bật cười.

Cười đến mức nước mắt tuôn trào.

Mẹ à, con lớn rồi.

Con không còn là đứa trẻ chỉ cần một cây kẹo bông Dê Vui Vẻ là bị mẹ dắt mũi nữa.

Hai ngày liền, tôi không ăn gì cả.

Lúc đầu mẹ còn nhẹ nhàng dỗ dành, sau đó thì bắt đầu mất kiên nhẫn:

“Ba mẹ có để mày đói, để mày thiếu ăn thiếu mặc không? Mày định giở trò sống c.h.ế.t cho ai xem?”

“Mày không phụ giúp chăm em thì thôi, lại còn để mẹ phải lo cho mày trong lúc đang ở cữ. Mày ích kỷ đến vậy sao?”

Bà nội thì trợn trắng mắt:

“Tụi bây chiều nó quá nên nó mới thế đấy. Đừng lo cho nó nữa, đói rồi thì tự biết ăn, chẳng ai dám c.h.ế.t đói thật đâu.”

Qua cánh cửa mỏng manh, tôi nghe thấy tiếng em trai – Cố Thắng Kiệt – khóc suốt đêm.

Tầm hai ba giờ sáng, mẹ vẫn bế nó đi đi lại lại trong nhà, khe khẽ hát ru.

Tôi nghe thấy tiếng mẹ bật khóc vì không có sữa cho con bú, còn ba thì gần một giờ sáng lái xe vòng quanh thị trấn tìm cửa hàng mẹ và bé còn mở để mua sữa bột cho nó.

Chỉ cần Thắng Kiệt ho hai tiếng, ba mẹ đã cuống cuồng đòi đưa đi bệnh viện.

Thì ra, họ đâu phải không biết yêu thương một đứa trẻ.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Chẳng qua là——

Họ không yêu tôi mà thôi.

Tôi nằm trên giường, nhìn mặt trời mọc rồi lặn, trăng sáng rồi tàn.

Ngày qua ngày trôi đi, mỗi ngày là một khởi đầu mới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng cuộc đời tôi, có lẽ sau khi rơi xuống, sẽ chẳng bao giờ có ngày ngẩng đầu lên được nữa.

Đúng lúc tôi tuyệt vọng nhất, cô tôi – người đang sống ở nơi xa – gọi điện tới.

Cô là “đứa con bất hiếu” trong miệng bà nội.

Từng học đại học, có công việc tốt ở thành phố lớn, nhưng mãi không chịu kết hôn, rất ít khi về nhà, càng không chu cấp gì cho ba mẹ.

Cô không thân với ba tôi, nhưng với tôi thì vẫn rất tốt.

Tôi còn nhớ, năm đó tôi chảy nước mũi suốt cả mùa đông, ba mẹ và bà nội đều mặc kệ, chỉ nói là tôi ở bẩn.

Lần đó cô hiếm hoi về thăm nhà, chính cô đã dẫn tôi đi bệnh viện.

Khám bệnh, lấy thuốc chỉ tốn hơn hai mươi tệ, thế mà dứt được căn bệnh lâu ngày.

Cô không thường xuyên liên lạc với tôi, nhưng năm nào cũng gửi sách tham khảo cho tôi học.

Lần này, cô dặn tôi:

“Thắng Lan, càng như vậy, con càng phải gắng gượng đứng dậy.”

“Chỉ có thi được trường cấp ba tốt, đậu đại học tốt, thì mới có thể như cô – rời khỏi cái nhà đó.”

“Chẳng lẽ con cam tâm cả đời mục nát trong ngôi nhà này sao?”

Tôi cố gắng chống người ngồi dậy, lê thân xuống bếp tìm chút gì đó để ăn.

Làm vỡ một cái bát, khiến bà nội chú ý.

Bà càu nhàu đi vào bếp:

“Tôi đã nói rồi mà, không có đứa ngu nào lại tự đi bỏ đói mình đến chết.”

“Mày có biết ở đơn vị ba mẹ mày có bao nhiêu người mang thai mà lén đi siêu âm, nếu là con gái thì phá đi, rồi lại mang thai lại không?”

“Ba mẹ mày lúc đó biết rõ mày là con gái, mà vẫn quyết tâm sinh mày ra. Thế mà mày còn không biết đủ hay sao?”

Mẹ từ phòng ngủ đi ra:

“Cục cưng ngủ rồi, mẹ, mẹ nói nhỏ chút.”

“Chiên cho Thắng Lan hai quả trứng gà đi.”

Cố Thắng Kiệt đêm nào cũng khóc ầm ĩ, khiến tôi mất ngủ triền miên.

Dù tôi đã tự nhủ phải bình tĩnh, phải vững tâm, nhưng trong mấy ngày thi, tinh thần sa sút thấy rõ vì thiếu ngủ.

Ngày công bố điểm, trùng đúng ngày tiệc đầy tháng của Thắng Kiệt.

Ba mẹ đặt tiệc ở khách sạn sang nhất huyện, bày hơn chục bàn.

Một bàn hết 3888 tệ, tiếp khách thì toàn dùng t.h.u.ố.c lá loại đắt tiền.

Trời u ám, mây đen giăng kín như báo hiệu cơn mưa lớn sắp đổ xuống.

Mẹ ôm Thắng Kiệt cười tươi như hoa nở, khách khứa ra vào không ngớt lời khen:

“Trẻ con gì mà khôi ngô, sáng sủa, tương lai thế nào cũng vào Thanh Hoa, Bắc Đại!”

Nó là trung tâm của thế giới.

Không ai để tâm hôm nay cũng là một ngày quan trọng với tôi.

Tôi đứng bên cửa sổ, cầm điện thoại bấm số tra điểm.

Tia chớp trắng loá xé ngang bầu trời âm u, tiếng sấm ầm ầm cuồn cuộn kéo tới.

Nhưng tất cả vẫn không át được giọng máy lạnh lùng vang lên ở đầu dây bên kia.

Tôi trượt rồi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com