Có Thể Kết Hôn Trước

Chương 12



Sau khi đào tẩu khỏi thang máy, Trì Lẫm cũng cảm thấy bản thân mình có chút trẻ con, sao bị trêu ghẹo vài câu là chịu không nổi?

Thực ra nàng vốn không thích những lời nhàn ngôn toái ngữ ấy.

Trưa nay, Trì Lẫm một mình đi bộ ra khỏi trường, băng qua hai con phố để tìm chỗ ăn trưa. Từ khi đến thời đại này, mỗi lần ăn cơm nàng đều thấy có chút khó khăn. Không phải vì không có gì ăn, mà là lựa chọn thực sự quá nhiều, món nào nàng cũng muốn thử, chọn đến hoa cả mắt.

Hôm nay nàng một mình đi ăn, không cần theo sở thích của Lưu Hủy Hân, có thể tự mình lựa chọn, ngược lại cảm thấy nhẹ nhàng không ít.

Đi đến một con phố nhỏ, thấy có một cửa hàng đặc biệt sầm uất, bên trong chật kín người, mọi người ngồi quây quần ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, trên bàn món gì cũng có.

Ngay lúc nàng còn đang đứng ngó nghiêng, một người phục vụ tay xách một mâm to tướng vèo vèo chạy ngang qua, bước chân lanh lẹ, hóa ra là người thật, bằng xương bằng thịt. Vì những cửa hàng trước đây nàng đến đều là do AI phục vụ.

Cảm thấy cửa hàng này có nhiều hương vị "nhân tình" hơn những nơi trước.

Trì Lẫm mở cửa bước vào, một làn sóng nhiệt cùng tiếng người ồn ào ập vào mặt.

Đây là một quán ăn kiểu cũ hiếm hoi, khác hẳn với những tiệm cơm hiện đại đã phổ cập công nghệ tự phục vụ. Ở đây không có hệ thống đặt món ngay tại bàn, mà giống hệt như mấy chục năm trước — muốn ăn gì thì phải xếp hàng, gọi món trực tiếp, và giao tiếp mặt đối mặt với nhân viên.

Cũng vì vậy, khách đến quán phần lớn đều đã có tuổi, mang theo một tâm tình hoài niệm, như muốn quay lại với những ngày xưa cũ.

Trì Lẫm xếp hàng gọi một tô mì, thêm một phần xá xíu và một quả trứng, rồi gọi thêm sáu chiếc sủi cảo chiên.

"Chỉ chừng đó thôi hả?" Nhân viên phục vụ là một cô gái trẻ ngoài hai mươi, mặt mộc gần như không trang điểm, cười lên lại đặc biệt ngọt ngào, hỏi Trì Lẫm một câu khiến nàng vốn đã dao động lại càng thêm lưỡng lự.

Ánh mắt Trì Lẫm liếc sang bảng thực đơn to và sáng rực treo phía không xa nói: "Thêm một chai... bia."

"Xin lỗi." Nhân viên rất xin lỗi nhìn bộ đồng phục học sinh trên người nàng nói, "Chúng ta không bán rượu cho trẻ vị thành niên. Một ly Coca được không?"

Nhưng ta đã 32 tuổi rồi mà...

Trì Lẫm đau đớn gào thét trong lòng.

Cơ thể nguyên chủ còn 3 tháng nữa mới đến 18 tuổi, không có cách nào, chỉ có thể bỏ bia, chọn Coca.

Lúc thanh toán nàng còn cố tình hỏi một câu, ở đây có thể quét mặt thanh toán hay quét mã thanh toán. Lần trước mua bánh rán bị xấu hổ, nàng thật sự không muốn trải nghiệm cảm giác đó thêm một lần nào nữa.

Nhân viên nói cả hai đều được, xem nàng tiện phương thức nào thì chọn phương thức đó.

Tiện nhất vẫn là quét mặt, Trì Lẫm thanh toán xong thì phát hiện điện thoại nhận được một thông báo, vẫn là hệ thống quản lý tài khoản gia đình nhắc nhở nàng tháng này còn lại bao nhiêu tiền sinh hoạt.

Hôm nay buổi trưa này nàng tiêu 78 tệ. Tìm được một chỗ khuất trong quán để ngồi đợi đồ ăn, Trì Lẫm nhận được một đoạn tin nhắn thoại WeChat — là mẹ của nguyên chủ gửi đến.

Thực ra mấy ngày nay mẹ của nguyên chủ vẫn luôn gửi tin nhắn thoại, hỏi nàng học thế nào, đừng gây chuyện, có chuyện gì thì cứ hỏi tỷ tỷ...

Ban đầu nàng cũng không trả lời, nhưng đối phương vẫn siêng năng quan tâm hỏi thăm. Có thể thấy được, đối phương cũng không để ý nàng có trả lời hay không, dường như đã quen với việc bị đối xử lạnh nhạt.

Ngược lại làm Trì Lẫm có chút không nỡ.

Từ hệ thống Tiên sinh Trì Lẫm học cách sử dụng WeChat, thử trả lời nàng.

Ngay khi nhận được tin nhắn WeChat đầu tiên mà Trì Lẫm gửi, mẹ nàng lập tức hồi âm bằng một sticker khuôn mặt đầm đìa nước mắt:

"Ngươi cuối cũng chịu để ý mẹ... Mẹ cảm động quá, mẹ chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể nhận được tin nhắn của ngươi trên WeChat..."

Đúng là tấm lòng cha mẹ khắp thế gian đều đáng thương, thời đại này bậc trưởng bối hóa ra lại hèn mọn như thế.

Lúc này mẹ lại gửi WeChat tới, hỏi nàng sao bữa trưa ăn gì mà lại tiêu ít tiền như vậy.

Hóa ra hệ thống quản lý tài khoản gia đình này có thể cho bậc trưởng bối ở xa ngàn dặm biết được mức độ tiêu tiền của mình.

"Bữa trưa rất quan trọng, nhất định phải ăn cho no, ăn cho đủ nha! Mới có 78 tệ thôi mà... Tiểu Lẫm, ngươi ăn ở đâu vậy? Mẹ thấy mấy ngày nay ngươi cũng không xài tiền gì. Nhớ đừng ăn ở mấy quán không sạch sẽ đấy, lỡ bảo bối ăn vào đau bụng thì làm sao bây giờ!"

Bảo bối...

Cách xưng hô này khiến Trì Lẫm không kìm được nhíu mày.

Có chút buồn nôn là thế nào.

Ngoài hèn mọn ra, các mẹ thời đại này hóa ra còn vô cùng buồn nôn.

Đánh chữ thì không biết đánh, nhưng Trì Lẫm biết gửi tin nhắn thoại.

"Mẫu thân đại nhân yên tâm, ta tìm được một tiệm ăn đặc biệt ngon bổ rẻ, nơi này khách hàng rất đông, ta tin tưởng vào lựa chọn của số đông, hẳn sẽ không ăn hỏng thân thể đâu."

Buông tay, tin nhắn thoại được gửi đi.

WeChat này thật thần kỳ, Trì Lẫm rất muốn hiểu nguyên lý hoạt động của nó, nếu có thể đem bí thuật này mang về Đại Nguyên, truyền đạt tình báo quân sự không chỉ có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, còn có thể bảo đảm tính bí mật.

Bành Tử Viện đang vội vã đi dự hội nghị buổi chiều, ngồi trên xe nghe tin nhắn thoại con gái gửi đến, cả người đều sững sờ.

Mẫu thân đại nhân? Đây là cái xưng hô mà chắc phải sống lâu lắm mới nghe được?

Còn nữa, tiệm ăn ngon bổ rẻ? Vị tổ tông nhà nàng hóa ra lại có hứng thú với hàng ngon bổ rẻ?

Tiểu Lẫm trước giờ vĩnh viễn chỉ chọn hàng sang, không chọn hàng hợp, còn từng la hét "Ngươi không phải thích tiền của Lâu Lực Hành sao? Hắn nhiều tiền như vậy tiêu đến bao giờ? Ta hảo tâm, giúp hắn tiêu một chút". Một bữa cơm mà "đốt" luôn hai nghìn tệ là chuyện như cơm bữa, đến mức chính nàng cũng chẳng nhớ nổi đã tiêu bao nhiêu.

Vậy mà bây giờ ăn bữa trưa lại có thể kiểm soát ở hai chữ số?

Kết hợp với mấy tin nhắn trước đó mà Lâu Mịch gửi, Bành Tử Viện nước mắt cũng muốn rơi ra rồi.

Con gái lớn rồi, rốt cuộc cũng biết thương mẹ.

Bành Tử Viện cảm động một trận, rồi lại chuyển vào tài khoản Trì Lẫm thêm một vạn.

"Tiểu Lẫm à, tháng này mẹ phải đi công tác, không thể ở bên ngươi được. Ngàn vạn lần đừng trách mẹ nhé. Đợi mẹ về, nhất định sẽ dẫn ngươi đi chơi, mua sắm thoải mái, một lời đã định!"

Là cựu trọng thần Đại Nguyên, là thê tử bên cạnh Bệ Hạ, Trì Lẫm từ trước đến nay luôn mang trong lòng chí hướng vì thiên hạ, bài xích xa hoa, phản đối lãng phí.

Một bữa cơm chỉ ăn một chén cháo kèm một đĩa rau nhỏ, chuyện này nàng cũng có thể kiên trì suốt ba năm.

Nếu không bị lưu đày, nàng có lẽ có thể vẫn luôn kiên trì như vậy.

Vậy mà vừa nãy, ăn một tô mì cùng sủi cảo chiên đã đủ khiến nàng cảm thấy mình phóng túng quá mức, đã buông lỏng đạo tâm! Thế mà vị mẫu thân này lại còn thấy như thế là tiêu ít...

Trì Lẫm đang nghiêm túc suy nghĩ về chuyện "mẹ hiền chiều hư con", đạo lý nhân sinh thì món ăn được mang tới.

Vài miếng xá xíu béo ngậy, thơm lừng, nằm ngay ngắn trên tô mì nóng hổi, chỉ nhìn thôi cũng biết nước dùng đậm đà, hương vị chắc chắn không tầm thường.

Há cảo chiên được chiên đến vàng ươm, cắn một miếng, vỏ ngoài giòn bao bọc nhân thịt thơm, mặc dù hơi nóng miệng, Trì Lẫm vẫn nuốt một ngụm.

Múc muỗng nước dùng, kẹp một đũa mì cho vào thìa, mì và nước dùng cùng vào miệng, cảm giác thỏa mãn theo đồ ăn trượt xuống tận đáy lòng.

Còn quả trứng kia mới thật sự là tuyệt, bên ngoài chín bên trong lòng đỏ vẫn còn sánh nhẹ, mang theo hương thơm thanh béo còn có một chút vị ngọt đặc biệt.

Thời đại này có rất nhiều kỹ xảo nấu nướng và cách phối hợp gia vị mà Trì Lẫm trước giờ chưa từng nghe đến. Càng ăn càng thấy lạ miệng, càng ăn càng thấy vui. Trong khoảnh khắc đó, nàng tạm buông bỏ phiền não và trăn trở, toàn tâm toàn ý tận hưởng mỹ vị trước mặt.

Bữa trưa này khiến Trì Lẫm cảm thấy thật mỹ mãn, buổi chiều môn địa lý mặc dù toàn bộ quá trình như nghe thiên thư, nàng vẫn chăm chỉ ghi chép, đợi tối về từ từ tiêu hóa.

Buổi chiều tan học về nhà, nhớ đi qua chỗ bảo an ký nhận chuyển phát nhanh.

Bảo an ban đầu cũng không nhận ra nàng, nhìn kỹ lại, này không phải con gái nhà họ Lâu ấy sao?

Trước kia tóc tai nổ tung bung xõa, đi đâu cũng bắt mắt, đột nhiên thay kiểu tóc làm như thay đổi cả con người.

"Ngươi chịu đến nhận rồi."

Bảo an gọi thêm một người tới hỗ trợ, cùng nhau khiêng đống chuyển phát nhanh ra, là một tấm nệm cực đại, kèm theo một bộ thuốc nhuộm và dụng cụ làm tóc mà Trì Lẫm đã đặt mua online trước đó để xử lý mái tóc "xù lông nhím" của mình.

Khu Trường Tuấn Hoa Viên là khu dân cư khép kín hoạt động 24/24, tất cả khách ra vào đều phải đăng ký tại chốt bảo an. Sau khi bảo an xác nhận thông tin với cư dân, tài xế mới được phép giao hàng tới tận cửa, nếu mọi thứ không có gì bất thường thì mới rời đi. Chuyển phát nhanh lại càng phải kiểm soát nghiêm ngặt.

Tất cả chuyển phát nhanh đều không được trực tiếp vào trong khu dân cư, bảo an có phòng chuyển phát nhanh riêng, chờ chủ nhà ở nhà thì họ sẽ tự mình mang chuyển phát nhanh đến tận cửa.

Kiện hàng của Lâu Mịch lần này lại to quá, hai bảo an cùng nhau khiêng mà vẫn rất vất vả, gần như chiếm mất 1/3 không gian kho chuyển phát nhanh, khiến mấy kiện hàng khác sắp không còn chỗ đặt.

Trì Lẫm nhìn thấy kiện hàng cũng giật mình, to như vậy, chẳng lẽ là giường?

Đưa vào trong nhà mới thấy nhãn dán trên kiện hàng có ghi rõ, nệm, cũng chẳng khác gì giường.

Cái nệm này nhìn qua có vẻ rất êm ái, Lâu Mịch cũng thật là người biết hưởng thụ.

Phòng ngủ của Lâu Mịch khóa đã sửa rồi, đang đóng cửa, nên nệm tạm thời chỉ có thể đặt ở phòng khách.

Trì Lẫm nghĩ ở phòng ngủ riêng cũng có thể trò chuyện với hệ thống Tiên sinh, tâm trạng đang thoải mái sau bữa trưa ngon miệng, nàng tiện tay gọi thêm một phần mì Ý làm bữa tối. Quay trở về phòng ngủ, vừa ăn tối vừa đối thoại với hệ thống Tiên sinh, hy vọng có thể từ vị Tiên sinh uyên bác kia nhận được thêm nhiều manh mối tìm kiếm Bệ Hạ.

Bất tri bất giác đã đến khuya.

Rạng sáng một giờ, Lâu Mịch từ gara đi lên. Cửa thang máy vừa mở ra, huyết áp nàng đột ngột tụt xuống, trước mắt tối sầm, cảnh vật như chao đảo, không nhìn rõ đường đi.

Nàng theo bản năng bước ra ngoài, nhưng chân lại vấp phải thứ gì đó cứng. Trong nháy mắt cả người mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước.

Vốn tưởng phen này sẽ ngã thê thảm, ai ngờ lại rơi xuống một thứ gì đó cực kỳ mềm mại, không hề bị thương lấy một cọng tóc.

Chờ đến khi cảm giác tối đen trước mắt dần tan biến, Lâu Mịch mới thấy rõ, này chẳng phải đây là cái nệm ba nàng mua để hiếu kính nàng sao?

Trời ơi...... Giao cho con nhóc kia nhận hàng hộ, kết quả lại tiện tay để luôn ngay trước cửa thang máy, vị trí này cũng tìm được, quá khiến người không thể phòng bị đi?

Đừng nói hôm nay nàng vừa mới luyện tập xong, mệt rã rời cả ngày, bụng đói meo còn chưa kịp ăn gì, mà kể cả là ngủ cả ngày rồi mới tỉnh dậy, đang sung sức đến mức có thể leo tường vượt nóc, thì vừa mở cửa cũng có thể bị thứ này vấp ngã một cú sấp mặt.

Hôm nay Trì Lẫm vẫn là cái đồ gây chuyện phiền toái như thường lệ.

Nhưng... cái nệm này đúng không nhỏ, lại nặng nữa. Có lẽ Trì Lẫm cũng chẳng thể tự mình khiêng nổi.

Đệm cũng thật thoải mái, tuy rằng còn có một lớp bao bọc bên ngoài chưa tháo, nhưng Lâu Mịch đã có thể cảm nhận được độ êm ái cùng khả năng nâng đỡ tuyệt vời của nó, quả nhiên xứng đáng với sự thích thú cùng chờ mong của nàng.

Mệt mỏi một ngày, áp lực não bộ lại đặc biệt cao, Lâu Mịch nằm ngã thế này một lúc sau căn bản không muốn đứng dậy......

Trì Lẫm mang đĩa ra ngoài, tiện thể đi vệ sinh, bỗng nhiên nhìn thấy góc phòng khách tối tăm có người nằm ở đó, nhìn kỹ, chẳng phải Lâu Mịch sao?

Chẳng lẽ lúc ra khỏi thang máy, không thấy cái nệm, nên ngã lăn ra đó?

Trong lòng Trì Lẫm đau lòng thở dài một tiếng, đều do nàng, với loại sản phẩm hiện đại như thang máy này còn chưa đủ nhạy cảm, đã quên mất chỗ kia chính là cửa thang máy.

Trì Lẫm chạy nhanh lên xem tình trạng thương tích của nàng, không nghĩ tới té ngã ở đâu thì nằm ở đó... Lâu Mịch ngủ mất rồi.

Tâm cũng thật vững.

Trì Lẫm nhịn không được bật cười, khẽ ngồi xổm xuống bên cạnh nàng. Trì Lẫm nhận ra tóc nàng, vừa dài lại vừa thẳng, còn mềm nữa, dù khoảng cách không gần lắm nhưng vẫn ngửi được mùi hương dịu nhẹ từ mái tóc nàng toả ra. Hàng mi dài rủ xuống, đổ bóng mờ nhòe trên khuôn mặt đang say ngủ.

Nhớ lại mấy lần trước đối mặt, Trì Lẫm chưa từng thật sự nhìn kỹ dung mạo Lâu Mịch. Khi đó chỉ cảm thấy người này tính cách quá mạnh mẽ, chỉ e nhìn lâu thêm một chút thôi cũng có thể bùng nổ thành xung đột không đáng.

Giờ thì khác, khi nàng yên tĩnh ngủ, dung mạo lại đoan chính hơn Trì Lẫm tưởng, mặc dù là trạng thái không trang điểm nhưng vẫn dễ nhìn.

Dẫu là ai đi nữa, khi đối diện với cái đẹp đều có xung động muốn dừng lại một chút để thưởng thức.

Bất quá Trì Lẫm đang nhìn nhìn, bỗng nhiên nhìn đến một nơi không nên nhìn.

Tư thế nằm sấp của Lâu Mịch có chút muốn mạng, cổ áo hở quá rộng.

Trì Lẫm lập tức đứng dậy.

Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.

Ở Đại Nguyên, cũng giống như thời đại hiện tại, hôn nhân đồng giới đã được thừa nhận, mà Trì Lẫm từ nhỏ đã hiểu rõ xu hướng tình cảm của mình. Vì vậy, nàng luôn rất cẩn trọng, đặc biệt tôn trọng khi đối diện với người cùng giới.

Nhìn thấy Lâu Mịch về nhà giờ này, trực tiếp nằm sấp xuống đất mà ngủ, chắc là rất mệt mỏi, nên không cần quấy rầy nàng...

Lâu Mịch cứ thế nằm sấp ngủ cả đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy, cảm thấy ngực bị đè ép đặc biệt đau.

Lâu Mịch đau đớn che ngực ngồi dậy, mê mang nhìn phòng khách.

Ta tối hôm qua cứ như vậy nằm ngủ?

Con nhóc kia cũng không gọi ta?

Hay lắm, nàng không làm phiền ta lúc ngủ tức là đã phải cảm tạ trời đất rồi.

Lâu Mịch đang định đứng dậy, phát hiện trên người có chiếc chăn ấm áp.

Trên chiếc chăn là hình vẽ nhân vật hoạt hình ma đồng Nori, không cần đoán cũng biết, đây chính là chăn của Trì Lẫm.

Lúc này chưa đến 6 giờ sáng, Lâu Mịch ôm chiếc chăn, chân trần đứng trước cửa phòng ngủ của Trì Lẫm, nhẹ nhàng gõ hai cái. Không ai trả lời. Đẩy nhẹ thử, cửa không khóa, mở ra dễ dàng.

Quả nhiên như nàng nghĩ, nhóc con chỉ có một chiếc chăn này, dù xuân hạ thu đông cũng chỉ có nó, đem nó cho người khác rồi không biết chăn dự phòng ở đâu, không có chăn, nên co ro cả đêm.

Tuy rằng điều hòa sẽ không để nhiệt độ quá thấp, nhưng thời tiết đang sang thu, nhiệt độ không khí không ổn định, ban đêm vẫn sẽ lạnh.

Kết quả là Trì Lẫm cuộn tròn như một cái bánh cuốn, ôm lấy chính mình co ro trong góc giường thông minh, ngủ trông như một cuộn len Thụy Sĩ.

Lâu Mịch chưa bao giờ nghĩ đến, lúc sinh thời sẽ có ngày đắp chăn cho Trì Lẫm.

Trì Lẫm rõ ràng là rất cảnh giác, vừa có chăn đắp lên liền tỉnh giấc.

Lâu Mịch trong lòng chửi một câu thô tục, sáng sớm chạy đến phòng ngủ người ta, còn đứng trước giường, tình huống này nói thế nào cũng thấy khó giải thích.

Chuẩn bị một bụng "Ta không phải, ta không có" để giải thích, cuối cùng cũng chưa dùng đến.

Trì Lẫm nhìn nàng nở nụ cười nhàn nhạt, cũng không biết có nhận ra Lâu Mịch hay không, ôm chặt chăn nhẹ nhàng lật người, lại một lần nữa chìm vào trong mộng.

......

Nàng giống như thấy mơ Bệ Hạ.

Năm ấy nàng vì ngăn chặn phiến quân, dẫn theo hai trăm tàn quân còn sót lại cố thủ Hữu Đức.

Trận chiến kéo dài đến tận cùng, rất nhiều người đều chịu không nổi, tự sát hi sinh vì đất nước.

Trì Lẫm cũng cảm thấy mình sẽ chết ở chỗ đó, nhưng vào khoảnh khắc sinh tử, Bệ Hạ đến, dẫn theo năm vạn đại quân thân chinh Hữu Đức, đào nàng từ đống tử thi kéo ra ngoài.

"Ngươi và ta, cho dù Hoàng Tuyền Bích Lạc, cũng sẽ vĩnh viễn không tách rời."

Đó là câu đầu tiên Bệ Hạ nói với nàng, khi nàng vừa mở mắt nhìn thấy người.

Lúc ấy đôi mắt Bệ Hạ, khuôn mặt Bệ Hạ, xung quanh đầy thi thể đồng bào, cùng với nền trời trắng xóa như được gột sạch... Tất cả chi tiết ấy nàng vẫn luôn nhớ rõ đến hôm nay.

Lời thề vẫn còn vang bên tai, nhưng khi tỉnh lại, lại là một mình nơi thế giới xa lạ, nằm trên chiếc giường xa lạ.

Trì Lẫm ngồi dậy, ngước nhìn ánh sáng mờ xuyên qua rèm cửa, rồi lại nhìn đèn nhắc nhở từ hệ thống thông minh trên tường, nhìn điện thoại đầu giường.

Nơi đây gì cũng có, chỉ là không có Bệ Hạ.

Trì Lẫm khẽ cười một tiếng, đang chuẩn bị xuống giường thì phát hiện chăn không biết khi nào về lại trên người mình.

Là Lâu Mịch mang đến sao?

Gấp chăn gọn gàng, Trì Lẫm ra sân đánh quyền, vận động gân cốt, bắt đầu ngày mới.