Có Thể Kết Hôn Trước

Chương 13



Lâu Mịch đang đánh răng thì luôn cảm giác có bóng người lảng vảng bên ngoài, nhìn qua tấm kính mờ cửa sổ, quả thật không phải ảo giác.

Thực sự có bóng người ở ngoài cửa sổ.

Tuy nói khu Trường Tuấn Hoa Viên được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng ai biết được? Lỡ đâu kẻ trộm cũng chăm chỉ khổ luyện, luyện đến mức có thể băng tường vượt nóc thì sao?

Lâu Mịch lặng lẽ đặt bàn chải đánh răng điện xuống, liếc quanh tìm thứ gì đó để phòng thân. Tìm một vòng không thấy gì thuận tay, cuối cùng đành bế luôn con robot dọn nhà trong phòng vệ sinh lên.

"Lâu Mịch chào ngài, ta là robot dọn nhà thông minh X-Hw, chuyên làm việc trên mặt đất, không thích hợp sử dụng ở vị trí cao..."

Robot vừa được nhấc lên đã phát ra lời nhắc nhở nàng vô cùng nghiêm túc.

"Suỵt, đừng nói chuyện." Lâu Mịch ra lệnh cho nó.

Con robot chết tiệt này còn khá nặng nữa. Nếu lát nữa mà nó xoay mình "công kích", tên trộm kia không nở hoa trên trán mới là lạ.

Lâu Mịch cẩn thận đẩy hé cửa sổ, rón rén thò đầu ra ngoài xem thử. Nhưng phát hiện không phải trộm. Trước mắt nàng là Trì Lẫm đang ở trong sân... đánh quyền.

Trì Lẫm nhắm mắt, hai chân bước trước bước sau, đầu gối hơi cong, sống lưng thẳng tắp. Mỗi một chiêu ra quyền đều dứt khoát, mạnh mẽ, có khí có lực. Mỗi lần tung nắm đấm, chân cũng xoay theo, động tác liền lạc như nước chảy mây trôi, nhìn lại còn rất ra dáng.

Nhưng mà, Trì Lẫm đánh quyền?

Lâu Mịch trố mắt, ngũ quan suýt nữa bị dấu chấm hỏi nuốt sống.

Hai ngày trước hành động của Trì Lẫm đã khiến Lâu Mịch thực sự hoang mang, hôm nay lại còn dứt khoát tập đánh quyền.

Tuyệt thật, Lâu Mịch đã dần bị nàng rèn luyện cho khả năng chấp nhận mọi chuyện kỳ quái.

Lúc trước khi Lâu Lực Hành muốn sửa sang lại một góc sân thành phong cách cổ hương cổ sắc, Lâu Mịch còn cảm thấy hắn thật sự già rồi, đến cả gu thẩm mỹ cũng bắt đầu phục cổ.

Nhưng xem ra... vẫn có người có thể đồng điệu với gu thẩm mỹ đó của hắn...

Không biết lão ba nàng biết được, liệu có thấy vui mừng chút nào không.

Trì Lẫm đánh xong một đoạn quyền, mở mắt ra liền bắt gặp ánh mắt Lâu Mịch đang ló đầu qua cửa sổ nhìn mình.

Trì Lẫm: "Tỷ tỷ sớm. Cần ta hỗ trợ gì không?"

Lâu Mịch: "Hỗ trợ cái gì?"

Trì Lẫm chỉ chỉ vào robot dọn nhà: "Giúp ngươi vứt rác."

Lâu Mịch che chở con robot X-Hw phiên bản mới nhất, giá trị hơn 1 vạn tệ, còn chưa dùng được bao lâu: "Ta không định vứt..."

Trì Lẫm tuy không nói thẳng ra, nhưng ánh mắt rất rõ ràng đang nói: Nếu ngươi không định vứt thì ôm nó làm gì?

Lâu Mịch giải thích: "Ta định mua thiết bị tập thể hình nhưng chưa đến, nên tạm dùng con robot này thay thế, rèn luyện thân thể một chút."

Không cần biết Trì Lẫm có tin hay không, dù sao bản thân Lâu Mịch cũng không thể tin nổi.

Quả nhiên, ngay sau câu nói đó, trong ánh mắt Trì Lẫm liền hiện lên một cảm xúc mà nàng vô cùng quen thuộc.

Đó là ánh mắt nhìn kẻ ngốc, giống hệt như trước kia nàng nhìn Trì Lẫm.

Trì Lẫm chỉ chỉ miệng mình, Lâu Mịch: "?"

"Ngươi dính kem đánh răng ở miệng."

Lâu Mịch lau lau một phen, thật sự có.

Một lòng một dạ muốn bắt kẻ trộm, nên quên mất mình còn đang đánh răng.

Cảm giác mất mặt là như thế nào...

Trì Lẫm đánh xong quyền vào nhà: "Tỷ tỷ sáng nay muốn ăn gì? Ta làm sẵn cho ngươi."

"... Café Mỹ và bánh quẩy, thêm nửa trái xoài."

"Được."

Trì Lẫm đi vào bếp, Lâu Mịch đứng ở cửa phòng vệ sinh ôm robot dọn nhà, vừa vuốt ve thân hình tròn trịa của nó vừa cân nhắc.

Tiểu yêu tinh này cũng quá dễ sai khiến đi, sao cứ có cảm giác đang che giấu âm mưu gì đó.

Sẽ không bỏ gì vào đồ ăn của ta chứ? Trước kia thật đúng là không ít lần làm chuyện này, bỏ ớt cay vào sữa bò là chuyện nhỏ, có lần nàng bỏ quá sâu làm Lâu Mịch suýt uống trọn cả ly.

Càng nghĩ càng cảm thấy không yên tâm.

Lâu Mịch đặt robot dọn nhà xuống, rón rén đi đến cửa phòng bếp, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Trì Lẫm.

Chỉ thấy Trì Lẫm đang an tĩnh đứng trước máy phục vụ cơm tự động X-Hk, chờ máy chuẩn bị bữa sáng. Trong tay ôm một quyển sách, lẳng lặng lật từng trang.

Cuốn sách này nhìn là biết ngay của lão ba sưu tập, trong nhà ngoài tủ sách lão ba ra, những người khác đều đọc sách điện tử.

Không nhìn thấy rõ bìa sách, nên không biết nàng đang đọc quyển nào.

Trì Lẫm đọc vô cùng nghiêm túc, từng chữ một lần lượt lướt qua, thỉnh thoảng sẽ hơi hơi nhíu mày lại.

Hôm nay tóc của Trì Lẫm trông ngoan ngoãn hơn hẳn, chất tóc dường như cũng mềm mượt ra, chắc là tự mình dùng thuốc duỗi thẳng, không còn giống cái tổ thép gai nữa.

Màu tóc cũng đã trở lại đen tuyền, nhìn qua như trẻ ra mấy tuổi, hợp hơn với tuổi thật của nàng.

Rõ ràng là gương mặt 17 tuổi, mang theo nét trẻ con rõ rệt, nhưng lại cứ thích cau mày, ra vẻ ông cụ non.

Lâu Mịch nhìn nàng một lúc, cảm thấy có chút lạ lẫm.

Trì–Nông thôn phi chủ lưu–Lẫm, trước kia trông như thế này sao?

(*) "Nông thôn phi chủ lưu" ý là trào phúng những người ăn mặc kỳ quặc, trang điểm lòe loẹt, làm tóc "dị", bắt chước phong cách thành thị nhưng thiếu tinh tế, quê mùa.

Đặt bữa sáng lên bàn ăn, Trì Lẫm gọi Lâu Mịch đến dùng bữa.

Lâu Mịch mặc một chiếc quần jeans ngắn lưng cao nhẹ nhàng phối với áo thun bó sát, vừa mới trang điểm nhẹ, ngồi vào chỗ đối diện Trì Lẫm.

"Cảm ơn." Lâu Mịch cũng không nhớ rõ, mình đã bao lâu rồi không ngồi nghiêm chỉnh ăn một bữa ở bàn ăn như thế này.

Trong ấn tượng của nàng, hình ảnh như thế này dường như đã không còn xuất hiện kể từ tám năm trước khi mẹ nàng mất.

Ba nàng rất thương nàng, nhưng lão ba quá bận, thường đến nửa đêm mới về nhà, ngày hôm sau trời chưa sáng người đã biến mất. Tự mình gây dựng sự nghiệp làm lão bản, hầu như không có ngày nghỉ ngơi.

Mấy năm gần đây công ty đã ổn định hơn, ba nàng mới có chút thời gian nghỉ ngơi, nhưng bàn ăn trong nhà vẫn luôn trống vắng lạnh lẽo như cũ.

Từ sau khi Bành Tử Viện và Trì Lẫm hai mẹ con họ dọn đến đây, Lâu Mịch cũng chỉ thỉnh thoảng đi quanh họ vài vòng, còn lại toàn về nhà là chui vào phòng mình, rất hiếm khi dừng chân ở bất cứ chỗ nào khác.

Càng không nói đến chuyện cùng họ ngồi ăn chung một bữa cơm.

Bây giờ, nhìn bữa sáng nóng hổi đã được người khác chuẩn bị sẵn cho nàng, Lâu Mịch thực sự tìm thấy... một chút cảm giác "gia đình".

Chỉ có điều ngồi đối diện với nàng, là người không quá quen thuộc cũng không quá xa lạ, càng không có quan hệ huyết thống với nàng.

Trì Lẫm thấy Lâu Mịch lại mặc quần ngắn như vậy, đôi chân trắng bóng thon dài lộ ra ngoài, nghĩ đến tối hôm qua không cẩn thận nhìn trộm được cảnh xuân, lập tức cúi đầu bưng chén cháo lên.

Thời đại này người trưởng thành cởi mở như vậy sao?

Trong trường học dù học sinh hay lão sư, đều xem như ăn mặc chỉnh tề, cũng bởi vì nơi đó chính là trường học.

Nhưng trên đường phố, nàng không ít lần nhìn thấy những người trẻ tuổi ăn mặc mát mẻ đi dạo ngoài đường, lộ tay lộ chân thì cũng thôi đi, có người thậm chí lộ nửa cái bụng, đang mùa thu mà cứ như đang thi nhau khoe đùi lên phố, chẳng lẽ không lạnh sao...

Những chuyện như thế này, đối với cổ nhân đến từ mấy trăm năm trước như Trì Lẫm mà nói, đúng là khó mà tiêu hóa nổi.

Suốt bữa cơm Trì Lẫm cứ cúi gằm mặt nhìn chằm chằm vào đồ ăn trước mắt, sợ rằng chỉ cần ngẩng đầu một cái là lại thấy thứ gì đó không nên nhìn.

Lâu Mịch ba lần hai lượt ăn xong bữa sáng, hỏi Trì Lẫm: "Hôm nay ngươi đi học với ta."

"Hả?"

"Ngươi giúp ta chuẩn bị bữa sáng, hôm qua lại thay ta ký nhận chuyển phát nhanh, ta không muốn nợ nhân tình của ngươi. Đưa ngươi đi học coi như trả lễ."

Hai người cùng lên xe, hiếm thấy Lâu Mịch tỏ ra tử tế như vậy, kết quả ông trời chẳng nể mặt nàng, trên đường lại gặp đúng lúc xe tự lái xảy ra sự cố.

Hai chiếc xe cao tốc đâm vào nhau, va chạm khá thảm, may mắn thân xe kiên cố nên người không sao, chỉ là chặn toàn bộ cả đoạn đường.

Lâu Mịch thật sự thở không ra hơi, không ngờ nhân tình chưa trả được, ngược lại còn nợ thêm một cái lớn hơn.

"Không sao." Trì Lẫm định an ủi nàng, "Dù sao ta học kém như vậy, đến trễ một lần hay nhiều lần cũng không khác mấy."

Lâu Mịch: "..."

Ngài thật biết an ủi người.

Vất vả đến trường, lần này Lâu Mịch không sợ mất mặt, không dừng xe ngoài hai con phố, mà trực tiếp đưa nàng đến cửa trường.

Lâu Mịch: "Tiết đầu buổi sáng chỉ toàn đọc bài, chắc chắn không quan trọng lắm. Biết đâu vẫn kịp vào nửa sau."

"Không sao." Trì Lẫm lại nói, "Biết đâu tiết thứ nhất có kiểm tra, ta còn có thể nhờ phúc của ngươi tránh được kiểm tra."

Lâu Mịch: "???"

Con nhóc ranh này rốt cuộc đang an ủi người hay đang tranh thủ xỏ xiên?

Trì Lẫm vừa bước xuống xe Lâu Mịch, từ xa Ngụy Chước Ngưng đang hấp tấp chạy tới, vừa hay bắt gặp nàng.

Tối qua sau khi làm bài tập xong, Ngụy Chước Ngưng lập tức lao đầu vào thế giới tiểu thuyết của mình, linh cảm ào ào kéo tới, không cẩn thận viết một mạch đến tận hai giờ rưỡi sáng.

Sáng nay ba cái đồng hồ báo thức cộng thêm một lão mẹ gọi dậy vẫn không lôi được nàng ra khỏi giường đúng giờ, suốt quãng đường đến trường chỉ có thể vừa chạy như điên vừa thở hổn hển.

Vừa đến cổng trường thì tình cờ bắt gặp "bạn cùng cảnh ngộ", tâm trạng Ngụy Chước Ngưng lập tức ổn định lại đôi chút.

Chỉ là, chiếc xe Trì nhược trí ngồi... nhìn như rất đắt tiền.

Ba mẹ Ngụy Chước Ngưng đều là dân đi làm bình thường, vốn dĩ nàng hiểu biết về xe cũng không nhiều, nhưng vì để tái hiện các tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết thật sống động, những dòng xe sang trọng cao cấp nàng đã sớm thuộc làu làu.

Chiếc xe mà Trì nhược trí vừa bước ra, khởi điểm cũng phải cả trăm vạn, không thể thấp hơn được.

Ngụy Chước Ngưng khiếp sợ, nàng nhớ rõ Lưu Hủy Hân không phải luôn nói với bên ngoài Trì Lẫm nhà nghèo đến sắp không có gì ăn sao, bao nhiêu lần nàng ta phải thường xuyên mời ăn cơm, không thì Trì nhược trí đói lả ra.

Vậy mà lại ngồi xe sang đi học... Tài xế trên xe còn có một người phụ nữ xinh đẹp tựa thiên tiên.

Người phụ nữ kia là ai? Sao trông quen mắt vậy?

Ngụy Chước Ngưng đứng tại chỗ tự hỏi nửa ngày, bỗng nhiên nhớ ra mình hiện tại là kẻ đến trễ, không thích hợp ở đây phát ngốc nữa, nhanh trèo tường tránh camera giám sát mới là chuyện đại sự.

Lúc này, Lâu Mịch đã lái xe đi rồi, Trì Lẫm đứng lại trước cổng trường, có vẻ đang do dự.

Cổng trường có hệ thống quét khuôn mặt tự động điểm danh. Nếu đi từ cửa chính thì chắc chắn sẽ bị ghi nhận là đến trễ, thậm chí còn có khả năng bị Chủ nhiệm giáo dục bắt gặp.

Vậy còn lối nào khác đi vào không?

Đúng lúc Trì Lẫm đang lưỡng lự, nàng chợt thấy ở bồn cây xanh cách đó không xa có người đang... trèo tường.

Đó không phải Ngụy Chước Ngưng cùng lớp sao?

Ngụy Chước Ngưng mỗi lần đến trễ cũng chọn con đường này để leo tường vào.

Cái "điểm vàng" để leo tường này là kinh nghiệm xương máu rút ra từ vô số lần thất bại bị phát hiện.

Toàn bộ khuôn viên trường, chỉ chỗ này là góc chết không bị camera giám sát, có khả năng tránh được hệ thống điểm danh tự động.

Nhưng hôm nay... sao tường có vẻ cao hơn thì phải? Trước kia dẫm lên tảng đá góc tường ba lần hai lượt là có thể với tới đầu tường, hôm nay sao gian nan thế này?

TrườngTam Trung Nam Hồ cũng không ăn chay, để phòng ngừa học sinh trèo tường trốn học, đã lén lút nâng cao độ cao đầu tường.

Trước kia Ngụy Chước Ngưng dù hơi miễn cưỡng một chút nhưng vẫn còn có thể cố gắng đu mình lên, bây giờ thì treo lửng lơ, lên không nổi, mà xuống cũng không xong.

Đúng lúc nàng cắn răng, dùng hết sức, cả người run rẩy cũng không thể lên được, thì một bóng đen từ bên cạnh nàng một phát lướt qua.

Trì Lẫm trong nháy mắt đã leo lên đầu tường.

Ngụy Chước Ngưng thở hổn hển: "???"

Ta vừa thấy gì vậy?! Đây chẳng phải là... khinh công trong truyền thuyết sao?!

Trì Lẫm trèo lên đầu tường ngồi xổm, quay đầu lại duỗi tay về phía Ngụy Chước Ngưng.

Ngụy Chước Ngưng ngây người, Trì nhược trí vậy mà lại là kiểu người tốt như vậy sao?

Gian nan đưa tay cho Trì Lẫm, khi Trì Lẫm kéo nàng lên trên, nàng phát hiện lưng quần của mình bị vướng vào thứ gì đó nhô ra từ tường.

Oái oăm thay, sức Trì Lẫm lại rất khỏe, một phát đã chuẩn bị nhấc cả người nàng lên.

Ngụy Chước Ngưng vội nói: "Khoan đã!"

"Tít — tít —"

AI thay thế Chủ nhiệm Giáo dục giám sát trật tự học đường đã phát hiện ra các nàng, huýt còi inh ỏi lao về phía này.

Trì Lẫm bị tiếng còi chói tai làm cho cũng bắt đầu sốt ruột, chẳng còn tâm trí đâu mà lo Ngụy Chước Ngưng có đồng ý hay không, cứ thế trực tiếp kéo nàng lên khỏi tường.

Ngụy Chước Ngưng căn bản chưa kịp chuẩn bị tinh thần, vừa được kéo lên đỉnh tường thì ngay lập tức mất thăng bằng. Nàng theo bản năng bám lấy Trì Lẫm, theo thân cây sát tường tuột xuống, cả người lảo đảo té nhào xuống đất, lăn lộn một vòng kéo theo một đống lá khô rơi đầy đất, hai người đều làm rơi cả cặp sách.

"Mẹ ơi..."

Phần lưng quần bộ đồng phục học sinh của Ngụy Chước Ngưng bị kéo rách, đành phải dùng tay giữ lại tạm thời.

"Ngươi bị ngốc sao! Ta đã bảo ngươi đợi chút còn gì!"

Trì Lẫm cũng chẳng định chấp nhặt với một tiểu hài tử lấy oán báo ơn như nàng, chỉ liếc mắt nhìn chiếc quần xộc xệch treo lủng lẳng trên eo nhỏ của Ngụy Chước Ngưng, khẽ cong môi cười nhẹ.

"... Ngươi còn cười nhạo ta."

AI quản lý học đường lướt đến, quét mặt một cái:

"Trì Lẫm – Học sinh lớp 11 ban 6, mã số 055, đến trễ 49 phút, học kỳ này đã tích lũy 21 lần đi trễ. Ngụy Chước Ngưng – Học sinh lớp 11 ban 6, mã số 047, đến trễ 49 phút, học kỳ này đã tích lũy 8 lần đi trễ. Dữ liệu trên đã được gửi lên hệ thống chủ nhiệm lớp, không loại trừ khả năng tự động chia sẻ đến hệ thống giám sát gia trưởng. Hy vọng hai vị đồng học lấy đó làm gương, ngủ sớm dậy sớm, không nên tiếp tục đi trễ nữa."

AI quản lý học đường này thật thiếu đánh.

Ngã một cú trời giáng, quần cũng rách rồi, vậy mà vẫn không thoát được cái số bị ghi nhận đi trễ.

Ngụy Chước Ngưng thở phì phì phủi hết đám lá cây trên đầu, hậm hực trừng mắt liếc Trì Lẫm một cái, rồi túm lấy cặp sách dưới đất, hậm hực chạy về phía phòng học.