Chủ đề này, dù có đổi thế nào, cũng chẳng làm ta dễ chịu hơn cái trước.
Lọn tóc kia trượt khỏi tay Tống Cô Tinh, chàng khẽ nắm hờ một chút, rồi dùng hai ngón tay nhẹ nhàng vân vê:
“Không phải nhân vật gì khó giếc. Cũng không phải hoàng thân quốc thích, chỉ là người mà ta không tiện ra tay thôi. Ngày mai, Cốc Dụ sẽ trở về.”
Ta không ngờ Tống Cô Tinh lại chịu giải thích với ta.
Cũng chẳng ngờ, mới nhận Cốc Dụ một ngày, đã lập tức giao cho hắn một nhiệm vụ như thế.
Tuy ngồi lại vào lòng chàng lúc này có phần chủ động quá mức, nhưng ta vẫn làm vậy.
Làm như không để tâm tới ánh mắt hơi nhướng của chàng, ta chớp mắt nhìn chàng:
“Điện hạ làm việc tự có cân nhắc. Chỉ là thần thiếp không ngờ điện hạ lại tin tưởng Cốc Dụ đến thế.”
Tống Cô Tinh lại cầm một lọn tóc khác của ta, mắt nhìn ta, trong ánh nhìn như có ý cười:
“Ta đã nói với hắn, rằng ở nơi hắn không thể nhìn thấy, ta có vô số cách để hành hạ nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lời hắn mang đầy ẩn ý.
Ta lại hiểu rõ ý hắn từng chữ.
Hắn dùng ta để uy h.i.ế.p Cốc Dụ.
Cũng không sao… miễn không phải đưa Cốc Dụ đi chếc là được.
*
Vài ngày sau đó, ta không gặp lại Tống Cô Tinh.
Cũng chẳng thấy Diệp Yên Nhiên đâu.
Nghe Sơ Nhất nói, trong cung đang bận rộn chuẩn bị cho vạn thọ tiết của hoàng thượng.
Chắc là Tống Cô Tinh và Diệp Yên Nhiên đều lo việc ấy, chỉ có ta là rảnh rỗi đến nỗi suốt ngày chỉ biết lật sách, ngắm trời.
Khi Diệp Yên Nhiên đến, ta đang lim dim dưới nắng sớm.
Nghe tiếng bước chân tới gần, ta mới hờ hững ngước lên, liếc nàng một cái:
“Hôm nay tỷ tỷ cũng có rảnh sao?”
Vừa nghe vậy, mắt Diệp Yên Nhiên bỗng sáng rỡ.
Nàng rút từ sau lưng ra một vật mềm mềm lông xù.
Con vật kia cũng liếc ta một cái, rồi uể oải kêu:
“Meo——”
Khác xa với con mèo ta nuôi ở Lâm quốc.
“Ném ra ngoài.”
Ta nhàn nhạt nói.
Diệp Yên Nhiên vội ôm chặt con mèo, ngồi xuống bên cạnh ta:
“Là điện hạ tìm cho muội đấy, nói công chúa ở trong điện một mình, dễ cảm thấy cô quạnh.”
Ta lại nhìn con mèo lần nữa, thấy thuận mắt hơn hẳn.
Ta liếc mắt ra hiệu cho Sơ Nhất, nàng hiểu ý ngay, bước tới đón lấy con mèo từ tay Diệp Yên Nhiên.
Ta giả vờ không thấy nàng mím môi, khẽ nói:
“Đợi điện hạ về, ta sẽ tự mình cảm tạ chàng.”
“Ừm.” Diệp Yên Nhiên mỉm cười đáp lời.
Nàng thật chẳng phải dạng khiến người ta ưa nổi, nhất là khi nàng cười, đôi má lại hiện ra hai lúm đồng tiền ngọt như đường mía tháng ba.
Ta ghét nhất là đồ ngọt.
Thế nhưng… hiện tại ta cũng không còn muốn giếc nàng nữa.
Dù sao nàng cũng chẳng tranh Tống Cô Tinh với ta,
Thỉnh thoảng còn giúp ta che tai khi ta sợ sấm sét.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tuỳ nàng vậy. Lúm đồng tiền cũng đâu phải lỗi của nàng.
*
Cắt ngang dòng suy nghĩ của ta là lời Diệp Yên Nhiên:
“Ngày mai vạn thọ tiết, muội đi cùng điện hạ đi.”
Ta dù là trắc phi, nhưng thân phận công chúa vẫn còn đó.
Vạn thọ tiết, đương nhiên có tư cách theo Tống Cô Tinh dâng lễ.