Cô Tinh Bầu Bạn Cùng Trăng Tròn

Chương 15



Đêm qua, Tống Cô Tinh cũng nhìn cái bụng nhô ra của ta mà trầm ngâm mãi không nói gì.

 

Khoảnh khắc ấy, ta thật sự muốn nôn hết những thứ đã ăn ra ngoài. Sau này tuyệt đối không thể tùy tiện ăn theo Diệp Yên Nhiên nữa.

 

Chẳng bao lâu, vòng săn đầu tiên đã kết thúc, con mồi được đưa trở về.

 

Không ngoài dự đoán của ta, Tiểu Đức Tử đi theo sau Tống Cô Tinh, trên tay không mang theo một con mồi nào.

 

Khinh công của chàng vượt cả Cốc Dự, vết chai trên tay chứng minh kiếm pháp của chàng cũng không tệ, nhưng trước mặt người khác, chàng vĩnh viễn mang dáng vẻ tầm thường, chẳng có chí tiến thủ.

 

Không ai biết chàng biết võ công, cũng không ai biết trong cung đã có không ít người rơi vào dưới trướng chàng.

 

Ta nhìn chàng từng bước từng bước đi về phía ta, bỗng cảm thấy như đang nhìn thấy chàng từng bước từng bước đi đến ngai vàng.

 

Người ta yêu, nhất định phải là cửu ngũ chí tôn.

 

Nhưng ngay khi chàng vừa bước đến bên cạnh ta chuẩn bị ngồi xuống, một mũi tên từ phía trước b.ắ.n tới.

 

Tình huống giống hệt như lời Diệp Yên Nhiên từng nói, nhưng chưa kịp để ta mở miệng, Tống Cô Tinh đã nghiêng người tránh được mũi tên ấy.

 

Thế nhưng ngay khoảnh khắc chàng nghiêng người, một mũi tên khác lại từ sau lưng b.ắ.n tới.

 

Mũi tên ấy — chàng không thể tránh kịp.

 

Ta không nghĩ ngợi gì, lao thẳng tới phía sau chàng. 

 

Âm thanh của lưỡi nhọn xuyên vào cơ thể vang lên rõ mồn một, ta nghe thấy tiếng Diệp Yên Nhiên hét thất thanh.

 

Trường săn lập tức rối loạn, như mọi lần — luôn là sau khi tên bay xong mới loạn. Cái màn kịch này, bọn họ dường như diễn mãi không biết chán.

 

Ta bật cười lạnh rơi vào lòng Tống Cô Tinh, đuôi mắt chàng thoáng đỏ lên, quay sang hét với Tiểu Đức Tử bên cạnh:

 

"Mau! Gọi Thái y!"

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Thì ra ngoài lúc trên giường, bình thường đuôi mắt hắn cũng có thể đỏ như thế.

 

Lần đầu tiên ta thấy Diệp Yên Nhiên khóc. Thì ra nàng khóc cũng chẳng dễ thương như ta tưởng.

 

Trước khi hôn mê, ta nghe thấy nàng quát ta:

 

"Đã nói muội đừng có chắn rồi mà!"

 

Lần đầu tiên nàng hung dữ với ta.

 

Nàng quả thực đã từng nói rồi — cho dù có nguy hiểm, cũng không được chắn thay cho Tống Cô Tinh.

 

Bởi vì Tống Cô Tinh là con trời chọn, có thần linh che chở, sẽ không chếc được.

 

Nhưng ta thì khác, ta là kẻ từ nhỏ đã khổ sở, cả đời may mắn cũng không đỡ nổi một mũi tên ấy.

 

Nàng không biết — ta xưa nay không tin thần phật. Ta đã chờ đợi Tống Cô Tinh tám năm trời.

 

Đến cả trong mộng cũng chỉ mong có thể khóa chàng lại bên cạnh mình. Khó khăn lắm mới đi được đến hôm nay.

 

Sao ta có thể trơ mắt nhìn mũi tên đó — có khả năng mang độc — xuyên thẳng vào người chàng kia chứ?

 

Không biết ta đã đi bao xa trong một mảng trắng xóa, bỗng ta thấy một luồng sáng.

 

“Lâm Mãn Nguyệt, là hắn thay ngươi chịu mệnh.”  

Một giọng nói từ bốn phương tám hướng truyền tới.

 

Ta không phân biệt nổi đó là giọng ai, chỉ thấy một nỗi bi thương dâng lên trong lòng.

 

Cuối cùng hóa thành dòng ấm áp, lặng lẽ trượt xuống nơi khóe mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Công chúa tỉnh rồi!"  

Ta nghe thấy tiếng Sơ Nhất nức nở vang lên bên tai.

 

Ta gắng sức mở mắt ra, lập tức nhìn thấy vô số người vây quanh.

 

Tống Cô Tinh ngồi bên giường, dáng vẻ ung dung tiêu sái ngày thường giờ đã hoàn toàn biến mất.

 

Mọi người đều lộ vẻ đau buồn.

 

Dù ta đã tỉnh lại.

 

Chỉ là… ta phát hiện trong cơ thể mình như trống rỗng một thứ gì đó.

 

Ta nhìn Sơ Nhất mắt sưng đỏ, nàng cúi đầu không dám nhìn ta.

 

Đột nhiên, một tia ký ức lướt qua đầu óc ta, bàn tay ta nhẹ nhàng đặt lên bụng — nơi đó vẫn còn quấn băng.

 

Ta không dám tin, nhìn về phía Tống Cô Tinh:

 

"Điện hạ..."

 

Chàng phủ tay lên tay ta, mấp máy môi, cuối cùng chỉ khàn giọng nói:

 

"Sau này… sẽ còn mà."

 

Ta không tin!

 

Vì sao lại là lúc này?!

 

Rõ ràng không có dấu hiệu gì, rõ ràng ta chẳng cảm nhận được điều gì cả...



 

15

 

Nguyệt sự của ta xưa nay vẫn không ổn định, có lẽ là do từ nhỏ đã nhiễm lạnh quá nhiều.

 

Cho nên khi đã hơn một tháng mà vẫn chưa thấy đến kỳ, ta cũng chỉ nghĩ là giống như trước đây thôi.

 

Sơ Nhất cũng nghĩ vậy.

 

Đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm, ta giận chính bản thân mình.

 

Giận đến mức chỉ muốn nằm bẹp trên giường, thiếp đi mấy ngày trời, cho đến khi mơ mơ hồ hồ tỉnh lại.

 

Tống Cô Tinh ngồi bên giường ta, thấy ta mở mắt mới khẽ cong môi cười.

 

"Đói không? Có muốn ăn chút bánh ngọt không?"  

Chàng nhẹ nhàng đỡ ta dậy, đưa ta uống một ngụm nước.

 

Nước kia như thể nhỏ vào vài giọt mật đắng, từ đầu lưỡi lan thẳng đến tận tim ta.

 

Ta nhìn Tống Cô Tinh, nhìn đôi mắt đôi mày chàng tuấn tú như thế, bỗng nghĩ nếu đứa nhỏ kia có thể bình an chào đời, liệu có giống chàng không?

 

Càng nghĩ, lòng càng thấy tủi, vai ta không tự chủ được mà khẽ run lên.

 

Tống Cô Tinh nhẹ nhàng ôm lấy ta, vỗ nhẹ vào lưng.

 

Nhưng ta không thể kìm được nữa, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, lăn xuống môi.

 

Cũng là vị đắng.

 

"Ta không cố ý… Ta… ta không biết…"  

Ta đưa tay che mặt, giọng nghẹn lại.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com